“ Lão phu muốn đặt hội trường ở Thái học, Vân hầu thấy sao?” Đổng Trọng Thư quả nhiên là người làm việc lớn, thấy chuyện không vãn hồi được cũng không để lấn cấn trong lòng nữa, bàn sang việc khác:
“ Phú Quý thành giờ là công trường lớn, có giống một nơi đàm luận học vấn không, Vân mỗ thấy Vân thị trang viên là lựa chọn tốt, nơi đó địa vực rộng rãi, chẳng những yên tĩnh, điều kiện ăn ở cũng tốt.” Vân Lang lắc đầu, nói về nhà mình như ở góc độ người thứ ba:” Trù nương Vân thị có kinh nghiệm làm đại yến, trà Vân thị vang danh xa gần, quan trọng là khách khứ có thể ở sơn cư Vân thị, tiên sinh từng ở đó, hẳn hiểu cái diệu của nó.”
Đổng Trọng Thư mặt lạnh tanh:” Nếu như không có chuyện Tiền trang Vân thị, lão phu cầu mà không được, nay cần bàn thêm đã.”
“ Tiền trang Vân thị từ ngày mở cửa đã là nơi cứu tế vạn dân chứ không phải chỗ hút máu bách tính, càng khiến lợi tức tiền gia khác phải giảm xuống theo. Tiên sinh chú trọng văn có thể tải đạo, nay Vân thị cứu vớt bách tính, xem như cũng là cùng chí hướng, đáng lẽ phải vỗ tay tán thưởng mới phải chứ. Mỗ cho rằng hành vi kinh thương mà làm tới mức ấy, xứng đáng gọi là nho thương rồi ...”
Tay cầm chén trà của Đổng Trọng Thư run run, chỉ muốn ném thẳng vào mặt Vân Lang, khó khăn lắm mới kìm lại được:” Nếu đã như thế thì ăn bài ở Vân thị đi, có điều trừ phó tòng Vân thị, không cho bất kỳ ai tham dự.”
Vân Lang nở nụ cười rạng rỡ:” Vân thị nhân khẩu đơn giản sẽ nhường trang viên khoản đại các vị đại hiền, môn hạ đệ tử Trương An Thế nắm toàn quyền, hai vị yết giá, hai vị nội ngoại quản gia, sáu trù nương nghe điều động.”
Sắc mặt Đổng Trọng Thư hòa hoãn hơn nhiều:” Rất tốt.”
Vân Lang chắp tay:” Tiên sinh không ngại thì giờ vào ở Vân thị luôn, có chỗ nào không ổn cứ lệnh Trương An Thế thay đổi, nhất định không để ủy khuất đại hiền Nho gia ta.”
Đổng Trọng Thư lại nổi giận, nghiến răng ken két:” Ngươi còn nhớ mình là môn hạ Nho gia à, đem thương cổ trà trộn Nho gia, xem sau này ngươi còn mặt mũi nào đi gặp các vị tiên hiền.”
Cuộc hội diện lần thứ hai giữa Vân Lang và Đổng Trọng Thư kết thúc với phần thắng của Vân Lang, xác định Vân thị trang viên sẽ thành địa điểm hội nghị.
Trương An Thế tiếp nhận chỉ lệnh của Vân Lang vô cùng kinh ngạc.
Vân Lang thì đã nhìn ra Đồng Trọng Thư kỳ thực là cung giương hết đà, vì mời các vị đại nho tới Trường An, Đổng Trọng Thư phái toàn bộ đệ tử . Vì ứng phó ( Xuân thu chi biện) sắp tới, thời gian quan ông ta bôn ba khắp nơi, chẳng những chỉnh lý lại học thuyết Công Dương, còn suy xét tới hoàng đế có tiếp nhận kỷ yếu mà hội nghị tổng kết ra không?
Với một ông già gần đất xa trời, cường độ công tác này là một sự dày vò, làm gì có tinh lực đi suy nghĩ tới việc tổ chức đại hội, có Vân thị gánh vác tất nhiên là tốt quá rồi.
Tổ chức hội nghị thế này với Vân thị mà nói có vô số lợi ích, không lo Vân Lang không đồng ý.
Ông ta chỉ vạn vạn lần không ngờ Vân Lang vô sỉ thừa cơ đem thương cổ ô uế hòa lẫn Nho gia cao diệu.
Nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống, đành nghe theo.
Lưu Triệt sau khi biết hành vi của Vân Lang cười ra nước mắt, hắn quá rõ Vân Lang không phải cái tên mặc người khác giết mổ, không ngờ Vân thị lợi dụng đại hội tới mức này, không khỏi thương cho Đổng Trọng Thư.
“ Hươu sao của Vân thị biết cúi đầu thi lễ, bệ hạ có thấy lạ không?” A Kiều từ ngoài đi vào, áo choàng chưa cởi đã vội vàng kể chuyện lạ mình vừa chứng kiến, giọng nói hết sức phấn chấn:
“ Không lạ.” Lưu Triệt đặt tấu chương xuống:
“ Vì sao?”
“ Công Tôn Ngao cũng vừa hiến lên cho trẫm một con chim biết gọi bệ hạ.”
“ Thế thì liên quan gì tới con hươu sao của Vân thị?”
“ Quan hệ gì à? Trẫm được con chim đó, đang chuẩn bị đem nó làm điềm lành nói cho thiên hạ, giờ thì Vân thị xuất hiện con hươu biết thi lễ còn đem tặng nàng, nàng nói xem có liên quan không?”
A Kiều há miệng một lúc không nói nữa.
Lưu Triệt hừ lạnh:” Còn chưa nói tới Đổng Trọng Thư.”
“ Ông ấy làm sao?”
“ Đổng Trọng Thư muốn triệu tập đại nho thiên hạ tới Trường An, nhân lúc trẫm có thiện cảm với Nho học, chuẩn bị xác lập Nho học làm quốc học. Kết quả bị Vân Lang lợi dùng làm sự kiện truyền bá tiền trang của y, nàng xem đây là thiếp mời của Động Trọng Thư.”
A Kiều nhận tờ thiếp mời, cố nén cười:” Trông thật đẹp.”
“ Lúc này tâm tình Đổng Trọng Thư hẳn rất tệ, nàng phái người đi vỗ về một chút, ông ta tuổi quá cao, e không chịu nối vày lần đả kích như thế. Tên khốn kiếp đó không biết tôn trọng người già à?”
Vân thị không chỉ có con hươu sao biết thi lễ, còn có con chó biết chăn dê, hạc đầu đỏ do Mạnh Đại, Mạnh Nhị nuôi thấy người không sợ, cá chép hồng nuôi trong ao thấy bóng người là tụ lại xin ăn, chỉ cần Đại Vương không tới, cho dù có người đưa tay vuốt ve, cá chép không bơi đi, mà còn mút tay người.
Vạn vật Vân thị cứ như đều có linh khí, hoàng đế mà muốn khoe điềm lành thì toàn bộ Vân thị biến thành điềm lành lớn, đương nhiên nói tới Vân thị, không thể không nói tới điềm lành nổi danh nhất thụy thú Đại Vương.
Bây giờ ở Thượng Lâm Uyển có ai coi con hổ đeo ngọc bài đó là mãnh thú nữa, có người thấy nó lững thững đi qua đường còn chắp tay vái gọi một tiếng “sơn quân” kìa.
Vân Lang làm bạn Đổng Trọng Thư về trang viên, ông ta vừa bước cửa đã thở dài.
Có Trường Môn Cung vàng son rực rỡ ở bên, Vân thị không thể nói là xa hoa, ngược lại nhà cửa với hai màu trắng đen đơn giản còn nổi bật lên sự đạm nhã thanh cao.
Chỉ là phó dịch Vân thị rất vô lễ.
Bọn họ nhìn thấy gia chủ đi cùng khách mà ai làm việc vẫn cứ làm việc, coi hai người họ như không tồn tại.
“ Ở Vân thị, người làm việc được ưu tiên.” Vân Lang nói một câu chặn họng lời Đổng Trọng Thư muốn nói:
Đổng Trọng Thư nghiêm khắc cải chính:” Phàm người thành đại sự, lễ nghĩa đặt lên trên cùng, sau đó dùng trí tuệ và sự kiên trì, chuyện gì cũng có thể thành.”
Vân Lang lắc đầu:” Vân thị chú trọng tích tiểu thành đại, lặng lẽ hoàn thành việc nhỏ, tới lúc rồi Thái Sơn phải đổ, sông hồ phải khô trong âm thầm lặng lẽ, không thích làm việc quá kịch liệt oanh động thiên hạ gì đó. Đổng công mời ...”
Hai người xuyên qua hành lang dài, tới thẳng hậu hoa viên Vân thị, có một con hươu sao già, đang nằm ăn cỏ khô, đột nhiên thấy Vân Lang, nỗ lực muốn đứng lên, cố mấy lần không được.
Vân Lang tới bên con hươu sao, vuốt ve đầu nó nói:” Con hươu này năm nay mười hai tuổi, coi như đại thọ rồi, nếu đem so với tuổi người, còn cao hơn cả tiên sinh đó.”
Đổng Trọng Thư chắp tay với con hươu mắt đầy rỉ, coi như lễ gặp mặt:” Thứ súc sinh vô dụng, sao Vân hầu mặc nó chết già, mà không lấy da lấy thịt cho người dùng?”
“ Con hươu này do ta mang từ trong núi ra, sống bên nhau lâu, không coi là súc sinh nữa.”
“ Luận ân với trâu, luận đức với cây, là chuyện không thể ngu xuẩn hơn.”