Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 814 - Q5 - Chương 133: Chó Cắn Lữ Đồng Tân. (1)

Q5 - Chương 133: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (1) Q5 - Chương 133: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (1)

Vân Lang chẳng để ý tới lời mỉa mai của Đổng Trọng Thư, lấy trong túi ra một nắm đỗ rang, đứa bên mép con hươu, nó ăn vào lại nhổ ra, chỉ biết thở dài:” Nó không còn sức để ăn nữa rồi.”

Nói rồi đi theo Đổng Trọng Thư, con hươu ở sau lưng kêu khe khẽ, như muốn Vân Lang ở bên cạnh mình thêm một lúc nữa.

Đổng Trọng Thư dừng chân, giọng có chút trào phúng:” Sao ngươi không ở cạnh con hươu mà an ủi nó, đi theo lão phu làm gì?”

Vân Lang mỉm cười: “ Nó tuy yếu, nhưng còn có thời gian, tiên sinh nay đã chiều tà hết lối, tất nhiên nên ở bên tiên sinh.”

Đổng Trọng Thư trầm mặc một lúc rồi nói khẽ:” Lão phu sinh ra không đúng lúc, hận không thể sống thêm trăm năm nữa, Công Tôn Hoằng chết rồi, Viên Cố sinh không được lòng bệ hạ, Giang sinh không giỏi ăn nói, giờ tới ta cũng tuổi già sức yếu. Tiếp tục thế này Nho gia chia năm sẻ bảy là định cục.”

“ Đám người lão phu thấy theo đuổi cả đời sắp thành bong bóng, mà ngươi là kỳ tài thiên hạ lại chẳng những không giúp ta một cánh tay, thống nhất tư tưởng thiên hạ, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược, khiến Nho gia thêm học thuyết Khoa kỹ Tây Bắc, cục diện đã loạn càng thêm không thể dự đoán.”

“ Nho gia dù có tỳ vết thì cũng có tác dụng không gì sánh bằng cho sự đại nhất thống của quốc triều. Nếu Nho gia chết, bách gia sẽ trở lại, thiên hạ quay về thời trăm nhà tranh đấu, vô số tư tưởng đầu độc nhân gian, loạn thế xuất hiện, họa hại vô cùng.”

Vân Lang không tán đồng:” Thế gian vốn không có pháp độ định sẵn, bất kỳ làn sóng nào xuất hiện cũng có lý do của nó, theo kịp thời đại mới là điều sư môn ta muốn, một khi lập nên quy củ ngàn năm, đối với chúng ta mà nói, không phải phúc phận. Cùng với tiến bộ thế gian, quy củ cứng nhắc rồi một ngày thành gông cùm đời sau. Mỗ cho rằng, Nho gia ta muốn hưng thịnh lâu dài phải mở rộng tấm lòng mà tiếp nhận làn sóng mới thiên hạ.”

“ Cái gì mà Công Dương, Cốc Lương, cái gì mà Nhan Nghiêm, một đám người vùi đầu vào sách vở, từ văn tự vô nghĩa lôi ra đạo lý kỳ quái, sau đó hi vọng dựa vào nó thống trị đầu óc con người? Nho gia mà như thế, chết thì chết đi, có gì đáng tiếc, quy củ nào định ra cũng là để cho mọi người sống tốt hơn, chứ không phải thêm khổ sở.”

Đổng Trọng Thư ngửa mặt kêu lớn, bỏ lại Vân Lang vào sơn cư Vân thị chuẩn bị cho mình.

Tuy tư tưởng đối lập, bất kể thế nào Vân Lang tôn trọng người như Đổng Trọng Thư, cả đời nỗ lực vì một mục tiêu.

Nếu thực sự đọc sách Nho gia nhập tâm, thế nào cũng bất giác sinh ra cái gọi là phong cốt, có người gọi đó là ngớ ngẩn ... Tiếc rằng người ngớ ngẩn ở đời sau ngày càng ít, cho dù là dùng bao nhiêu lời nói tán dương, cũng chẳng giữ lại được.

Đại Vương chẳng biết là chạy từ Phú Quý thành về từ bao giờ, thấy Vân Lang ngồi trên bãi cỏ với con hươu sao, lập tức chạy tới tát bay con hươu rồi ngồi bên cạnh Vân Lang thè lưỡi thở hồng hộc, xem ra đúng là thực sự chạy về.

Con hươu kêu lên, hết lần này tới lần khác vươn đầu tới muốn cọ vào người Đại Vương, lần nào cũng bị Đại Vương tát qua một bên, tới khi nó không còn chút sức lực nào nữa mới chấp nhận số phận, nằm đó thở ...

Vân Lang không bao giờ quản vào chuyện này, có khi bọn chúng thích thế chưa biết chừng, nếu không con hươu ngốc tới mấy sống bao năm với Đại Vương cũng biết làm thế là vô nghĩa, còn Đại Vương mà khó chịu thì tát một cái là chấm dứt mọi thứ.

Hôm nay có vẻ đã nói quá nhiều, Vân Lang hơi hối hận, nhưng lời đó nói với một Đổng Trọng Thư sắp chết, chẳng biết phát sinh biến cố gì, mà Vân Lang ghét nhất biến cố.

Không có Tống Kiều, Tô Trĩ, Vân Âm, Vân Triết thì không gọi là nhà, cả trang viên rộng lợn cứ giao Đổng Trọng Thư mặc sức dày vò đi, ông ta không dùng mới là tổn thất.

Bất kể là lò gốm hay sao trà, chế bút, mực, giấy hay in sách, công xưởng của Vân thị đều đang toàn lực làm việc, tranh thủ làm ra thật nhiều vật phẩm mang dấu ấn Vân thị.

Đây là một vụ làm ăn lớn, chỉ cần hội nghị này bắt đầu, toàn thiên hạ sẽ biết, đồ tốt nhất đều ở Vân thị.

Ý đồ lợi dụng đại hội Nho gia để kiếm chác của Vân Lang bại lộ, vì thế mà Trường Môn cung cũng thấy mình nên tham gia, Đại Trường Thu mang danh sách sản nghiệp sang tìm Vân Lang.

Nhìn thấy Vân Lang và Hồng Tụ ngồi đối diện uống trà với nhau, ông già vô cùng hài lòng.

Uống xong trà do Hồng Tụ dâng lên, Đại Trường Thu lấy cuốn sổ ghi chép danh sách sản nghiệp của Trường Môn cung đặt trên bàn, mắt cười không thấy đâu:” Hầu gia ngài thấy cái nào tiện dùng thì cứ tự chọn đi, lão phải đi đây không làm phiền ngài nữa ... Phải rồi lão bà của ngài tên là Bàng Hồng Tụ, nhớ lấy.”

Nói rồi kệ Hồng Tụ giữ lại, Đại Trường Thu dứt khoát bỏ đi.

Vân Lang vẫn sững sờ, họ Bàng? Chẳng phải lão già này cũng họ Bàng à, Vân Lang biết quan hệ giữa Đại Trường Thu và Hồng Tụ vô cùng thân thiết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng họ lại là cha con.

Thấy Hồng Tụ mắt đỏ hoe như muốn khóc thì hắn không sai, ôm vai nàng vỗ nhè nhẹ nói:” Nếu như hiện giờ nàng tới mộ mẫu thân nàng, hẳn có thể gặp ông ấy.”

Hồng Tụ lắc đầu, nép người vào lòng Vân Lang khóc thút thít:” Không, đó là thế giới của họ, nô tỳ không muốn quấy rầy.”

Vân Lang chưa bao giờ truy hỏi quá khứ của Hồng Tụ, không phải y không quan tâm, mà là chuyện đó tốt nhất nên chôn vùi, y không quan tâm Hồng Tụ là ai, họ gì. Với y mà nói cuộc đời Hồng Tụ vào Vân thị năm chín tuổi, từ khi đó nàng là người Vân thị rồi, kẻ nào muốn đối phó với Hồng Tụ là kiếm chuyện toàn bộ Vân thị.

Huống hồ Vân Lang tin, Đại Trường Thu hôm nay nói ra họ của Hồng Tụ, chứng tỏ ông ấy loại bỏ hết nguy hiểm, càng không có lý do gì nhìn lại quá khứ nữa.

Hồng Tụ vùi đầu vào lòng Vân Lang khóc, khóc mãi, Vân Lang cũng không khuyên can, đề nàng khóc, tin rằng sau hôm nay không bao giờ Hồng Tụ phải khóc vì chuyện đã qua.

Rầm!

Đột nhiên cánh cửa bị người ta đá văng ra.

Hồng Tụ hét lên rời khỏi lòng Vân Lang, Vân Lang vẫn trấn định, ngay tay cầm chén trà cũng không thèm run lấy một cái.

Tô Trĩ thò đầu vào, nghi hoặc nhìn y phục của Hồng Tụ vẫn nghiêm chỉnh:” Huynh không thừa cơ ra tay sao?”

Vân Lang đưa chén trà cho Tô Trĩ:” Đừng có giơ chân đá cửa, muội đang có thai đó.”

Tô Trĩ ngồi xuống bên cạnh Vân Lang uống trà, khinh bỉ nhìn Hồng Tụ xấu hổ tới sắp đi tự tử:” Đúng là vô dụng, nhớ trước kia ta ở cùng sư huynh, y phục chưa lúc nào hoàn chỉnh.”

Vân Lang cười khổ:” Nói chuyện tử tế nào.”

“ Muội đang nói hết sức nghiêm túc đấy, hay là nha đầu này không biết hầu hạ huynh? Thế thì phiền rồi, để muội giảng cho một bài về cấu tạo cơ thể mới được.”

“ Có một nữ nhân sắp chết, tuổi cũng khoảng chừng Hồng Tụ, muốn muội đợi mình chết rồi kiểm tra xem bản thân có bị đầu độc không, cho dù bị muội cắt xẻ cơ thể cũng không sao, còn muốn cả huynh trưởng phải thề, nếu tra ra nàng trúng độc mà chết, nhất định phải báo thù nhà chống.”

“ Đoán chừng không sống được quá đêm nay, thi thể tươi như thế, vừa vặn mổ cho Hồng Tụ xem.”

Bình Luận (0)
Comment