Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 815 - Q5 - Chương 134: Chó Cắn Lữ Đồng Tân. (2)

Q5 - Chương 134: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (2) Q5 - Chương 134: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (2)

Hồng Tụ nghe Tô Trĩ nói thế liền lao tới ôm lấy Vân Lang dấu mặt vào lưng y run cầm cập.

Vân Lang bất lực nhìn Tô Trĩ đang cố nén nụ cười trên môi, hỏi:” Huynh trưởng nữ nhân đó là ai?”

“ Nữ nhân đó là phi tử của Triệu vương tử Đan, còn huynh trưởng là Giang Sung.”

Giang Sung!?

Vân Lang đứng bật dậy, lấy bảo kiếm treo trên giá, mặt hết sức nghiêm trọng nói:” Các nàng ngoãn ngoãn ở nhà, ta đi rồi sẽ về, Tiểu Trĩ, đừng dọa Hồng Tụ nữa, có giận cứ cắn ta, chuyện này là do ta không phải.”

Tô Trĩ thấy Vân Lang mắt hiện sát khí, không rõ vì sao vẻn vẹn nghe cái tên Giang Sung mà có phản ứng lớn như thế.

Vân Lang lòng như lửa đốt, đám gia tướng Lưu Nhị phải chạy mới theo kịp gia chủ đã đi rất xa.

Giết Giang Sung.

Đó là ý nghĩ duy nhất của Vân Lang, hậu quả thế nào cũng mặc, bảo kiếm cầm trong tay, y không còn là một Vân Lang hiền hòa gặp ai cũng tươi cười nữa, dù những người quen thuộc nhất trong nhà thấy gia chủ đằng đằng sát khí cũng thất kinh.

Phòng ngựa một mạch tới y quán, hỏi Khương phụ vị trí rồi đi thẳng vào phòng bệnh, trong phòng chỉ có một nữ nhân mặt vàng vọt thoi thóp nằm đó, người trông bệnh nhân đang xúc từng thìa nước cho nàng uống, đột nhiên thấy có người cầm kiếm xông vào, sợ hãi rơi chén nước vỡ tan tành.

“ Giang Sung đâu rồi?” Vân Lang quát hỏi:

“ Nửa, nửa canh giờ trước đã đi rồi.” Hộ y sợ hãi đáp ngay:

Nữ tử kia ho khù khụ mấy tiếng, gượng ngồi dậy cười thảm:” Các ngươi là người Lưu Đan phái tới giết ta phải không?”

Vân Lang nhìn nữ tử đáng thương đó một cái rồi đi ngay, hạ lệnh với Lưu Nhị:” Truy đuổi.”

Khi xuống dưới lầu thì một nhóm gia tướng xuất phát chậm hơn đã đuổi kịp, mang theo đầy đủ chiến mâu, cung nỏ. Vân Lang nhảy ngay lên chiến mã, theo phương hương chỉ dẫn mà đuổi theo.

Đám Lưu Nhị rốt cuộc cũng hiểu gia chủ muốn làm gì, có gia tướng vượt qua chiến mã của Vân Lang, toàn lực truy đuổi, muốn giết Giang Sung trước gia chủ.

Nhiều năm qua gia tướng Vân thị quá mức yên bình, với tình hình hiện giờ mà xét, hi vọng gia chủ lên chiến trường rất mong manh, muốn có công tích, chỉ còn đường giúp gia chủ diệt trừ kẻ địch.

Ngựa du xuân chạy liền một canh giờ, mồ hôi đầm đìa, Vân Lang nhìn thấy mấy gia tướng đi trước đều đứng bên đường chờ đợi, giảm bớt tốc độ hỏi:” Người đâu?”

“ Nửa canh giờ trước đã vào Khuyển đài cung.”

Vân Lang quay đầu nhìn cung điện cách đó không xa cắm long kỳ của hoàng đế, buông tiếng thở khẽ, cởi yêu vài của Lưu Nhị:” Mang yêu bài của ta tới, nói Vĩnh An hầu Vân Lang cầu kiến bệ hạ.”

Lưu Nhị cầm yêu bài Vân Lang vội vàng rời đi, không lâu sau từ cửa cung quay về bẩm báo:” Hoàng môn nói, bệ hạ hôm nay tâm tình không tốt, không muốn gặp ai.”

Vân Lang nhảy xuống chiến mã, tay cầm trường mâu, kiếm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, y quyết định chờ tới cùng.

Giang Sung phải chết, lần đầu tiên Vân Lang có sự thôi thúc giết người mạnh mẽ như thế.

Khuyển đài cung, tên như nghĩa, đây là nơi Lưu Triệt chơi đùa với chó, không phải là cung thất lớn, bên ngoài còn có sân đua chó lớn. Nơi này nuôi không dưới sáu trăm loại chó khác nhau, từ chó ngao tới chó vàng bình thường, loại gì cũng có, tiếng chó sửa truyền xa cả dặm.

Thị vệ trông coi Khuyển đài cung thấy Vân Lang chống mâu ngồi ngoài cung không đi liền vào cho thủ tướng, viên thủ tướng cẩn thận đi tới nhắc:” Xin Vân hầu về đi, bệ hạ trong cung, không cho ngoại thần quanh quẩn ở ngoài.”

Vân Lang lấy yêu bài ra:” Xin tướng quân bẩm với bệ hạ, Vĩnh An hầu Vân Lang cầu kiến.”

Thủ tướng thấy Vân Lang kiên quyết như thế, nhận lấy yêu bài đi vào cung.

Lúc này Lưu Triệt đang buồn chán nhìn hai con chó dữ cắn xé nhau tơi bời dưới sân, động tác chúng mỗi ngày một chậm, rõ ràng thể lực không đủ nữa, hắn cũng không sai cẩu giám tách hai con chó ra.

Xem ra hai con chó không phân thắng bại thì hoàng đế không bỏ qua.

Hai cái gậy sắt nhét vào miệng hai con chó, hoạn quan phụ trách đấu chó tách chúng ra. Nước lạnh đổ lên người, hai con chó sức cùng lực kiệt rùng mình, giũ lông, nước và máu bắn tứ tung, hoạn quan buông tay, hai con chó vừa tạm nghỉ lại lao vào nhau thêm hung dữ.

Thủ tướng đứng dưới thềm không dám quấy nhiễu, Tùy Việt nhìn thấy đi xuống hỏi:” Chuyện gì?”

“ Vĩnh An hầu không đi, vẫn cầu kiến bệ hạ.”

Tùy Việt kiểm tra yêu bài của Vân Lang, sau đó tới bên cạnh hoàng đế, không nói gì cả, xem hai con chó đánh nhau. Không phải hắn không chịu chuyển lời, mà vì Vân Lang đối xử với hắn cũng tốt, hắn không muốn Vân Lang thành vật trút giận của hoàng đế.

Cuối cùng có một con chó không địch lại, bị cắn đứt tai, tru lên đau đớn xoay người chạy mất.

Lưu Triệt cực kỳ khó chịu:” Đánh chết cả chó lẫn người huấn luyện.”

Tùy Việt không dám chậm trễ, phất tay thị vệ xông lên bắt hoạn quan huấn luyện con chó kia, còn con chó bỏ chạy bị loạn côn đánh chết tại chỗ.

Một bát cháo nóng đặt trước mặt Lưu Triệt, Lưu Triệt chỉ húp một ngụm đã đặt sầm bát xuống, cung nga đưa cháo quỳ sụp xuống đất, run lẩy bẩy.

Tâm tình Lưu Triệt cực kỳ tồi tệ.

Tỷ đệ loạn luân, chuyện này mà truyền đi, hoàng tộc Lưu thị trong mắt người đời sẽ luân lạc thành cầm thú.

Một tên Tề quốc vương cùng tỷ tỷ của mình loạn luân đã đáng tội chết rồi, còn tưởng rằng có Tề quốc vương tự sát lần trước, đám tông thân thế nào cũng phải tự kiềm chế, không ngờ Thái tử Đan của Triệu Quốc càng làm chuyện quá đáng hơn. Lưu Triệt thân là tộc trưởng không biết phải xử lý thế nào.

Càng lúc phẫn nộ, cảm quan của Lưu Triệt càng nhạy bén, Tùy Việt và thủ tướng Khuyển đài cung lén tiếp xúc không qua được mắt hắn.

“ Ai muốn gặp trẫm?”

Tùy Việt vội vàng đặt yêu bài của Vân Lang lên bàn:” Vĩnh An hầu lại lần nữa cầu kiến bệ hạ.”

“ Y tới có việc gì?”

“ Nô tài không biết ạ.”

Thủ tướng không dám che dấu, có sao nói vậy:” Vĩnh An hầu mang cung nỏ, tay cầm trường mâu, dẫn sáu gia tướng đợi ngoài cung.”

“ Ha ha ha.” Lưu Triệt phẫn nộ cực điểm, tiếng cười khùng khục phát ra từ cổ họng: “ Giỏi, dám tới khi dễ trẫm rồi, cho rằng trẫm dễ ức hiếp sao?”

Tủy Việt quỳ sụp xuống:” Bệ hạ bớt giận, Vĩnh An hầu vội vàng tới đây, ắt có chuyện trọng yếu muốn ...”

“ Cẩu nô tài, cút xéo.” Lưu Triệt đá Tùy Việt sang một bên, rống lên:” Thả hết chó ra cho trẫm, trẫm muốn xem xem Vân Lang có đúng là kiêu dũng thiện chiến như trong lời đồn không.”

Hoàng đế thả chó cắn hầu gia, chuyện này sao được, huống hồ Vân Lang đâu ra cái danh kiêu dũng thiện chiến chứ, hắn là người bên cạnh hoàng đế, sao chẳng biết chuyện Vân hầu thích làm nhất là nằm khểnh một chỗ cả ngày không đứng lên. Như thế làm sao mà đấu lại được đàn chó dữ? Bệ hạ nóng giận nhất thời, Vân hầu thực sự làm sao, rất nhiều người gặp họa. Tùy Việt kêu thảm ôm chân Lưu Triệt:” Bệ hạ, vạn vạn lần không thể.”

Bình Luận (0)
Comment