Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 816 - Q5 - Chương 135: Chó Cắn Lữ Đồng Tân. (3)

Q5 - Chương 135: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (3) Q5 - Chương 135: Chó cắn Lữ Đồng Tân. (3)

Từ lúc đưa yêu bài ra, Vân Lang ngồi nhìn chằm chằm cửa cung đóng chặt.

Giang Sung không chết, thiên hạ không yên, một khi vụ án vu cổ bùng phát, toàn bộ nỗ lực, toàn bộ tâm huyết, bao năm nhẫn nhục sẽ thành con số không.

Vì thế Vân Lang dù ngang ngược vô lý, y cũng không cho Giang Sung sống.

Cửa cung mở ra, nhưng không thấy hoàng môn đi ra, mà nghe thấy tiếng chó sủa loạn xạ, khi một con chó ngao to như nghé con xuất hiện, Vân Lang biết ngay không xong, không chút suy nghĩ, nhảy lên chiến mã bỏ chạy.

Cứ nghĩ giết một tên Giang Sung khi còn chưa được Lưu Triệt trọng dụng sẽ không quá khó khăn, không ngờ hôm nay Lưu Triệt bạo ngược tới mức này.

Vân Lang muốn cứu nước chứ không định quyên mình vì nước.

“ Quân hầu chạy mau.” Lưu Nhị hét tới lạc cả giọng:

Vân Lang quay đầu nhìn lại, tức thì toàn thân sởn gai ốc, cứ nghĩ Lưu Triệt thả một vài con chó ra dọa mình, không ngờ sau lưng y có cả đại quân chó ngao.

Xem chừng toàn bộ chó ngao trong khuyển đài cung đã được thả hết ra rồi, y thậm chí nhìn thấy năm sáu con chó con loại chỉ thích hợp để nữ tử khuê phòng dắt theo bắt thỏ.

Mà chính loại chó nhỏ này lại là thứ chạy nhanh nhất.

Lưu Nhị và năm gia tướng bám sát sau lưng Vân Lang, liên tục dùng trường mâu đâm những con chó tới gần, không phải bọn họ không có tinh thần hi sinh bảo vệ chủ, mà là tình thế này làm vô nghĩa, chỉ có thể bám sát Vân Lang cản đàn chó đông nghìn nghịt áp sát.

Mắt thấy sắp ra tới đường lớn, Vân Lang không dám chạy lên đó, người qua người lại ở Thượng Lâm Uyển rất đông, trời mới biết tử thương bao nhiêu.

Đánh giá qua tình hình, Vân Lang quyết định dẫn đàn chó này tới vùng đồng hoang là tốt nhất, chỉ cần không gian đủ lớn cho ngựa chạy, đàn chó chưa phải là uy hiếp.

Chạy thêm được mười dặm, đàn cho sau lưng thưa thớt hơn nhiều, chỉ còn những con chó thích hợp chạy đường xa còn hung hăng đuổi theo, con nào con nấy thè lưỡi thật dài, dãi dớt văng tứ tung, vô cùng kinh tởm.

“ Quay lại, đánh gãy chân chúng cho ta, chúng ta phải trừ thứ họa hại này.” Bị chó truy đuổi nửa ngày, Vân Lang từ sợ hãi chuyển sang phẫn nộ:

Thế là trên hoang nguyên xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, bảy con ngựa dẫn theo mấy trăm con chó sau lưng, không ngừng chạy vòng tròn, thi thoảng còn có tiếng chó tru đau đớn.

Lại thêm nửa canh giờ nữa, những con hung hãn nhất bị đám Vân Lang lừa tách khỏi đàn đánh gục rồi, sót lại gần trăm con chó khác vốn hùa theo đàn, mất đi những con cầm đầu, chuyển sang hoảng sợ, bỏ chạy tứ tán. Đám Vân Lang chuyển sang chủ động truy kích, trường mâu quét ra liên tục đánh gãy chân chúng.

Khi Tùy Việt dẫn người chạy tới thì chứng kiến một cảnh kinh khủng, đàn chó Khuyển đài cung dày công nuôi dưỡng nằm lê lết khắp nơi, con thì sùi bọt mép mắt trắng dã, con thi kêu thoi thóp. Đi thêm một lúc hắn ngửi thấy mùi thịt nướng, sau đó suýt ngất xỉu, con vật đang bị nướng trên giá kia chẳng phải là chó sao?

“ Bệ hạ thả chó kiểm tra bản lĩnh chiến trận của bản hầu, Tùy công công thấy bản hầu đã qua ải chưa?”

Tùy Việt mồ hôi mồ kê đầm đìa, vị này quả nhiên không thể đụng vào được, nói xuôi theo giọng điệu của Vân Lang, toàn thiên hạ không có ai to gan như thế:” Quân hầu là danh tướng bách chiến, bội phục, bội phục. Không biết quân hầu tìm bệ hạ có việc gì?”

Vân Lang nhàn nhã xoay con chó trên giá, giọng mỉa mai đặc sệt:” Bản hầu đang đi săn, vốn định mượn bệ hạ vài con chó, không ngờ bệ hạ hào phóng cho mượn nhiều quá.”

Tuy Việt nhảy xuống ngựa, nắm tay áo Vân Lang kéo sang một bên nói nhỏ:” Quân hầu, bệ hạ vì chuyện thái tử Đan của Triệu quốc vương uế loạn cung đình mà phẫn nộ, nhất thời không kiềm được trút giận lây quân hầu, lão nô xin ngài thương cảm nỗi khổ của bệ hạ mà bỏ qua chuyện này.”

Cưỡi ngựa chạy lâu như thế, lại đả thương tới mấy trăm con chó, cơn giận Vân Lang nguôi ngoai hết rồi, thậm chí trong lòng còn có chút hả hê:” Chuyện thái tử Đan chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, phái một tên ngục tốt đi là xử lý được, nhưng Giang Sung lòng đem thù hận với hoàng tộc, mỗ thấy kẻ này không tiện để lâu, nếu không độc hại vô cùng.”

“ Vậy quân hầu tới Khuyển đài cung , chỉ vì giết Giang Sung?” Tùy Việt ngớ người, Vân Lang xưa nay luôn nổi danh đối xử với người khác ôn hòa, có thể sống hóa bình là tuyệt đối không gây sự, được cho là nhân vật vô hại, cớ gì vì chuyện này nhất quyết giết người.

Vân Lang không giải thích:” Giang Sung là người đầu tiên khiến mỗ nhìn thấy là muốn giết ngay, kẻ này khiến ta hết sức bất an. Tùy công công, Giang Sung nay ở đâu?”

Tùy Việt nhíu mày:” Hai canh giờ trước đã kín đáo rời đi rồi, hắn khẩn cầu bệ hạ, nói Thái tử Đan nhiều lần muốn giết mình, xin bệ hạ cho một nơi an thân lập mệnh. Bệ hạ cho phép hắn lập tức theo đoàn sứ tiết đi Hung Nô tránh họa, còn cho hắn ba con ngựa tốt nhất, quân hâu muốn đuổi theo không kịp nữa.”

Vân Lang nhìn mặt trời sắp lặn, thở dài:” Nếu hắn đi ngày đi đêm, luân phiên đối ngựa, đúng là không kịp.”

Tùy Việt lo Vân Lang còn để bụng chuyện này, nói:” Chỉ là một tên tiểu lại, dù thoát được kiếp nạn thì sao, hắn đi sứ sớm muộn có ngày quay về, hầu hầu khi đó giết hắn chỉ là chuyện nhỏ. Bệ hạ hiện coi trọng hắn, chẳng qua vì hắn hiểu chuyện bí mật tố cáo Thái tử Đan, giữ thể diện cho hoàng gia. Đợi chuyện kết thúc, ai còn nhớ tới nhân vật nhỏ nhoi như vậy.”

Vân Lang gật đầu, đành như thế thôi.

Trên đồng hoang chó sủa từng hồi, thịt cho tỏa hương thơm lừng, Vân Lang ngồi trên tảng đá lớn gặm đùi chó, có câu chó đen là mỹ vị nhân gian, khi ăn với tâm tình báo thù càng thấy lời này không sai.

Nghe nói Vân Lang bị đàn chó truy sát, kinh hoàng bỏ chạy, trong lòng Lưu Triệt có chút hối hận.

Loại thần tử không bao giờ nịnh bợ mình như thế, Lưu Triệt vừa yêu và ghét, hắn quen với quần thần kính sợ mình, vậy mà mỗi lần tiếp xúc với Vân Lang, qua thái độ hời hợt của y, khiến hắn sinh ra ý nghĩ hoang đường, mình chưa phải hoàng đế.

Hắn thích dày vò loại kỳ tài bất thuần như vậy, nhưng chưa bao giờ thực sự làm hại, như Cấp Ảm, như Đông Phương Sóc, Hoắc Khứ Bệnh.

Uống hết một bầu rượu, Lưu Triệt thấy mình quá rộng lượng, chút ý nghĩ xử phạt Vân Lang cũng không còn nửa.

Tới khi Tùy Việt về nói toàn bộ chó hắn phái đi đã bị tiêu diệt, lại có ngọn lửa nhảy múa trong lồng ngực:” Y muốn giết Giang Sung, giết ngay trước Khuyển đài cung? Lý do là gì?”

“ Vĩnh An hầu nói lần đầu tiên gặp một người khiến mình muốn giết, còn nói kẻ này không giết sẽ mang tai họa tới giang sơn.”

Lưu Triệt cười gằn:” Y xưa nay luôn lớn tiếng tuyên bố không dính líu tới quỷ thần, giờ sao lại dùng loại lời huyền hoặc như thế? E Giang Sung không phải có hại cho giang sơn, mà có hại cho y rồi, đợi Giang Sung về, trẫm nhất định truy hỏi có bí mật gì mà trẫm chưa biết.”

............

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment