Sói bị thương thì nó sẽ nhịn đau, liếm láp vết thương chờ ngày khôi phục, chó thì khác, bị thương là chúng kêu váng trời gọi chủ.
Đoàn người Vân Lang sau khi nướng thịt hai con chó ăn cho hả giận, nghênh ngang bỏ đi.
Lúc đó Khuyển đài cung chìm trong bóng tối.
Lưu Triệt chưa bao giờ nghỉ đêm ở cung điện nho như thế, nơi này lực lượng phòng vệ mỏng, tường cung không cao, được cái gần Trường Môn cung.
Vân Lang về tới Phú Quý thành thì muội tử đáng thương của Giang Sung trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.
“ Thi thể có rất nhiều thương tích, nhất là hạ thể càng thê thảm, thương tích cũ mới lẫn lộn, tạo thành vết thương như vậy, chẳng trách lại không hề quý trọng thân thể, muốn muội mổ xác kiểm tra ...” Giải thích một truyện thê thảm như vậy nhưng giọng Tô Trĩ đều đều không có mấy cảm xúc:
Vân Lang đứng bên cạnh bàn mổ, nghe Tô Trĩ kiểm tra thi thể thuật lại, có thể nhìn ra nữ tử rất trẻ này vì cuộc sống phú quý mà trả quá thê thảm, tới khi không cách nào chịu nổi, mới cầu xin huynh trưởng đưa mình đào tẩu.
“ Nữ nhân này không chỉ có ngoại thương, mà nội thương cũng vô cùng nghiêm trọng, xương cốt nhiều chỗ tổn thương. Nói thực, muội thấy không mổ ra làm gì, có độc hay không cũng không quan trọng nữa, người sống thế này thì cái chết là một sự giải thoát.”
“ Lưu Đan chết chắc rồi, dù chúng ta phát hiện chuyện khủng khiếp gì thì cũng không quan trọng nữa, hoàng đế không quan tâm đâu.” Vân Lang cũng tán đồng, Lưu Triệt nổi giận vì Lưu Đan làm loạn nhân luân, lung lay gốc rễ cai trị của hoàng tộc, còn về chết một nữ nhân với hắn là gì, bản thân hắn mỗi năm giết không ít nữ nhân:” Đợi mai rồi cho người hỏa thiêu đi, xóa chuyện này khỏi đầu.”
Hai người rời phòng giải phẫu, ánh nến cũng tắt đi.
Không lâu sau, một người từ trong cái rương gỗ lớn trong phòng chui ra, tới phòng giải phẫu, bế cái xác khóc không ra tiếng.
Ánh trăng lạnh chiếu qua cửa sổ, khiến xác chết bớt đi phần nào quỷ dị, thêm chút màu ngà voi nhu hòa.
Bóng đen kia dần dần không kiềm chế được, tiếng khóc đứt quãng nức nở phát ra trong căn phòng giải phẫu hẻo lánh, trong đêm tối vô cùng ghê rợn.
Không biết khóc bao lâu, bóng đen đó đứng lên, dùng một tấm vải trắng bọc xác chết lại, dùng thừng buộc chặt, vác lên vai nhảy ra ngoài cửa sổ.
Sáng hôm sau Vân Lang nỗ lực thoát khỏi chân tay Tô Trí quấn lấy như bạch tuộc, Tô Trĩ không thích ở cùng mẫu thân nữa, nàng thích ỷ vào mình mang thai sai bảo trượng phu chạy vòng vòng:
Sau đó nghe tin ở y quán xảy ra chuyện ma quỷ, thức thì Vân Lang, Tống Kiều, Tô Trĩ tới ngay, Khương phụ trực đêm kinh hoàng kể lại chuyện ở phòng giải phẫu có quỷ khóc đêm.
Mở phòng giải phẫu ra, đám hộ y run run đi theo quân hầu xem náo nhiệt hét chói tai.
Bàn giải phẫu trống không, thi thể nữ nhân kia không còn nữa.
Vân Lang bực bội nhìn vết chân ở cửa sổ, lấy tay đo kích cỡ, chân to thế này chắc chắn là nam tử, hơn nữa y dám chắc đó là Giang Sung.
Không khó tìm ra manh mối, cái rương để xương cốt vốn được sắp xếp thứ tự, nay thành đống lộn xộn, Vân Lang nhìn cảnh này mà sởn da gà, không ngờ Giang Sung không chạy trốn, mà còn quay lại Phú Quý thành.
Tối qua khi y và Tô Trĩ thương lượng xử trí thi thể muội muội hắn, tên này chỉ cách có hai trượng mà thôi, chắc chắn nghe hết lời họ nói, nếu không phải là hắn còn muốn an táng cho muội muội, có khi đã tấn công bọn họ rồi.
“ Xác chết sống lại.” Một Khương phụ thét lên bỏ chạy, số khác cũng chạy theo:
Tống Kiều tuy mặt trắng bệch nhưng vẫn đứng im tại chỗ, Tô Trĩ run lẩy bẩy ôm bụng cảnh giác nhìn quanh.
Đám Lưu Nhị dũng mãnh chắn trước mặt Vân Lang, ai nấy rút đao gia, hết sức cảnh giác.
Vân Lang kéo Tô Trĩ vào lòng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng:” Đừng sợ, là ca ca nữ nhân đó quay lại, không đành lòng bỏ xác muội muội ở đây nên vác đi rồi.”
Tống Kiều vốn có nghi ngờ, nghe vậy liền thở phào:” Chàng chắc hắn đi rồi chứ?”
“ Đi rồi, đừng lo, hắn và chúng ta không thù oán.”
Lưu Nhị nhìn ra ngoài cửa sổ:” Tường thành rất cao, không ai có thể mang một cái xác leo tường thành, chỉ có thể đi cổng thành thôi.”
“ Cổng thành đã mở một canh giờ rưỡi rồi.” Vân Lang chép miệng:” Lại bị hắn chạy mất.”
Lần này Giang Sung bỏ chạy, Vân Lang không sốt ruột như lần đầu nữa, Tùy Việt nói không sai, Giang Sung chỉ là nhân vật nhỏ tới không thể nhỏ hơn, chỉ cần chú ý tới hắn, hắn sẽ chẳng thể làm ra sóng gió gì.
Vân Lang bị chính lịch sử hù dọa mà thôi.
Về tới phòng, Vân Lang chuyên môn viết bốn phong thư cho A Kiều, Trường Bình, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương nói về sự nguy hiểm của Giang Sung.
Nếu nói với Lưu Triệt thì cần chứng cứ, nói với bốn người này không cần nữa.
Đến buổi chiều người phái đi tìm kiếm Giang Sung quay trở lại, đúng như dự đoán, cổng thành vừa mở liền có một cỗ xe ngựa màu đen đợi sẵn từ trước rời khỏi thành.
Các gia tướng truy lùng tới chân Ly Sơn thì thấy cỗ xe ngựa đen kia đỗ bên một ngôi mộ mới ở con dốc hoang vu ít người qua lại, trên mộ có bức thư dùng đá đè lên.
Thư gửi cho Vân Lang.
Vân Lang mở thư ra xem xong cho vào lửa đốt ngay, lòng cảm khái vô cùng.
Từ nội dung bức thư có thể thấy Giang Sung là người vô cùng thẳng thắn cảm tính, câu mở đầu là "Vân Lang cẩu tặc!"
Nội dung còn lại giảng giải Lưu Đan là kẻ vô liêm sỉ ra sao, còn Vân Lang biến thành thứ cẩu tặc vì lấy lòng quyền quý mà truy sát đôi huynh muội khổ mệnh bọn họ.
Và giống như rất nhiều bộ phim máu chó mà Vân Lang từng xem, hắn thề sẽ báo thù, Lưu Đan chết, còn có tên Lưu Bành Tổ đệ đệ của Lưu Triệt, Lưu Bành Tổ chết, thù hận sẽ trút lên đầu Vân Lang.
Tòm lại là huân quý đều là cá mè một lứa, không có kẻ nào tốt.
Cuối cùng trong thư hắn dùng lời lẽ ác độc nhất nguyền rủa quốc gia này, nguyền rủa tổ tông mười tám đời Lưu Triệt, nguyền rủa Vân Lang không được chết tử tế.
Lá thư này đáng lẽ phải đưa cho Lưu Triệt xem, nhưng Lưu Triệt đang lên cơn, không nên kích thích hắn thêm thì hơn, ai biết có bao người chết oan uổng vì lá thứ này nữa.
Chẳng qua là một kẻ bất mãn phẫn nộ bỏ đi, đại khái sẽ quy thuận Lưu Lăng, dùng lực lượng Hung Nô báo thù cho muội muội, chuyện như vậy nhiều lắm, như hạt cát giữa trần ai thôi, với thân phận Vân Lang bây giờ còn sợ kẻ như vậy thì tầm thường quá rồi.
Dù bức thư này tới chỗ Lưu Triệt, hắn cũng chẳng coi ra gì, mỗi ngày hắn xử lý vô số đại sự, Giang Sung chưa đáng để hắn chú ý.
Chỉ có Vân Lang biết sau này Giang Sung làm ra chuyện tàn khốc cỡ nào mới coi trọng.
Trải qua chuyện này, Vân Lang nhận ra sử sách miêu tả về Giang Sung chưa đủ hoàn chỉnh.
Người này từ nhỏ cùng muội tử sông nương tựa vào nhau, nghe nói tình cảm huynh muội cực tốt, Giang Yến Nhi bị Lưu Đan dày vò không còn ra người, có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Giang Sung chỉ cần tìm được cơ hội là chơi chết Lưu thị.
Nếu không chỉ cần là người có chút đầu óc đều không đặt mình giữa hoàng đế và thái tử, dù Giang Sung không bị Lưu Cư giết chết trong vụ án vu cổ, đợi Lưu Triệt tỉnh táo lại thì hắn càng thêm thê thảm.
Giờ Giang Sung chạy đi cũng tốt, địch ta rõ ràng, Vân Lang bỏ được một phen tâm sự, quay sang chú ý tới đại sự sắp diễn ra ở Vân thị.