Đổng Trọng Thư gần đây sống cực kỳ khoan khoái, Lương Ông và Bình Già đều đối xử với ông ta như tổ tông, muốn gì được nấy, bảo sao nghe vậy.
Hoàn cảnh sinh hoạt ở Vân thị càng thư thái, nhà vệ sinh xối nước sạch sẽ, phòng đông ấm hè mát, khung cảnh cuộc sống như đào viên trần thế, đều chinh phục được Đổng Trọng Thư.
Vân thị vào mùa xuân khắp nơi cây cỏ khoe màu đua sắc, ong bướm bay lượn, suối nước quanh cỏ róc rách chảy khắp nơi.
Lối đi nhỏ dẫn ra vườn rau hậu viện trước kia tốn tiền dùng đá xanh lát nền, nay đã trải lớp rêu mỏng, dẫm chân trên đó tựa như đi trên thảm.
Đổng Trọng Thư rất thích.
Chỉ có một điều ông ta không biết, cả nhà Vân Lang khi đi trên con đường trải rêu này đều đi guốc gỗ ...
Thế là trong một ngày nắng xuân chan hòa, được mấy vị đại nho tới sớm bầu bạn ngắm cảnh bàn luận học vấn, nói tới chỗ kích động, Đổng Trọng Thư trượt chân ngã oạch xuống đất.
“ Tuổi cao rồi, xương giòn lắm đi lại phải cẩn thận, tay trái gãy xương, đầu va phải bồn hoa, bị chấn động, phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.” Vân Lang chạy tới nơi kiểm tra thương thế Đổng Trọng Thư đưa ra kết luận:
Lương Ông, Bình Già cùng một trăm ba mươi phó dịch phụ trách hầu hạ các vị đại nho quỳ xuống đất đợi gia chủ xử lý.
Đổng Trọng Thư tỉnh lại, không trách họ còn nói đỡ, bảo đây là thiên tai.
Hạ Hầu Tĩnh hổ thẹn nói:” Sai lầm thực sự là ở bọn mỗ, nếu không đuổi nô phó dìu đỡ Đổng công đi thì đã không có chuyện này.”
Vân Lang quét mắt nhìn đám người Lương Ông, Bình Già cúi gằm mặt, giọng lạnh lùng:” Người tới Vân thị đều là quý nhân, ăn uống ngủ nghỉ đều cần chiếu cố thỏa đáng, lần này Đổng công bị thương còn có thuốc chữa được, nếu xảy ra chuyện không đành lòng, các ngươi chết trăm lần cũng không bù được. Nhớ kỹ, không được có lần sau.”
Lương Ông rối rít dập đầu:” Lão nô sẽ đi cạo hết rêu, không để lại chút ẩn họa nào.”
Hạ Hầu Tĩnh khuyên can:” Đổng công bị thương là thiên ý, rêu xanh đâu có tội. Bên hoa đỏ, dưới cành liễu, bước trên sàn đá phủ rêu là nhã thú hiếm có, nếu lộ ra đá thì thiếu thú vui.”
Vân Lang lắc đầu:” Hạ Hầu công nói lời ấy sai rồi, chư vị đều là báu vật đương thế, một chút cảnh đẹp bỏ đi đâu đáng gì.”
“ Ha ha ha, Vân hầu nói lời ấy mới là sai, sinh lão bệnh tử là thiên mệnh, Đổng công ngã là thiên ý, sao có thể vì sợ nghẹn mà bỏ ăn, con đường nhỏ đó là chốn thanh tĩnh hiếm có, chư công đến sau chưa thấy, sao hủy được. Theo mỗ thấy, con đường này nên đặt tên là ‘khuynh đảo Đổng công’, thế có phải diệu không?”
Vân Lang á khẩu không nói được gì, Đổng Trọng Thư nghe Hạ Hầu Tĩnh an bài như vậy, nếu không phải là đang bị thương, nhất định ngửa cổ cười dài.
Cho dù bị thương nặng, Đổng Trọng Thư không hề có ý thay đổi ngày hội nghị, chuyên tâm ở trong phòng tĩnh dưỡng, tạm thời công việc giao cho Vân Lang.
Tống Kiều được Vân Lang gọi về chiếu cố Đổng Trọng Thư, một ông lão sắp tám mươi, không cần kỵ húy, dù sao thì Vân thị y quán hai ngày qua không khám bệnh cho người, quay sang chữa chân cho mấy trăm con chó.
Lưu Triệt rộng lượng tha cho Vân Lang đánh gãy chân chó nhà mình, nhưng phải chữa lành, thế là y quán mất hai ngày chữa hết cho đám chó.
Chỉ là Vân thị phải dọn ra mảnh đất trống để nuôi chó.
Vân Lang không thể kháng được ý chỉ hoàng đế, song như mọi khi, y luôn có cách trả thù nho nhỏ, một số con chó không chữa được, tất nhiên là phải đem nấu, thế là giở hết tay nghề làm nồi thịt chó thật ngon mời Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm tới.
Không bao lâu sau một làn sóng ăn thịt chó nổi lên khắp Đại Hán, thậm chí là vì thế mà sinh ra nạn trộm chó, nhưng đó là chuyện sau này rồi.
Năm xưa Vũ Dương hầu Phàn Khoái là là chuyên gia giết chó bán thịt, Vân Lang cất công tới tìm tên con cháu hoàn khố của nhà hầu gia đã sa sút, chẳng khó gì kiếm được bí phương làm thịt chó.
Bởi thế Vân Lang nấu được nồi thịt chó lớn thơm ngào ngạt.
Tào Tương vớt một miếng thịt chó lớn, vừa ăn vừa suýt xoa:” Ngươi làm gãy tay Đổng lão đầu rồi, giờ đại hội này do ngươi định đoạt?”
Vân Lang nhăn mặt:” Ai nói thế, Đổng công bị ngã, chuyện ngoài ý muốn:”
“ Ta lần nào tới con đường rêu đó ngươi cũng nhắc bọn ta đi guốc gỗ, Khứ Bệnh, A Cảm nói không sợ ngã, ngươi vẫn bắt đi guốc gỗ, sao đến Đổng lão đầu, ngươi lại quên?” Tào Tương hoài nghi truy cứu:
“ Vì ta không ở nhà.”
“ Thế Lương Ông đâu? Lão già đó coi lời ngươi là lệnh, sao lại quên, thôi thừa nhận đi, Đổng lão đầu bị ngươi ám hại.”
Còn chưa giải thích xong với Tào Tương thì A Kiều, Trường Bình tới, nhân vật cỡ như Đổng Trọng Thư bị thương nặng như thế, còn ở Vân thị, hai người bọn họ là trưởng bối của Vân Lang, không thể ngồi im.
“ Đổng Trọng Thư thực sự không phải trúng ám toán của ngươi chứ?” A Kiều vừa tới nơi, câu đầu tiên đã hỏi thẳng:
Vân Lang cười méo xẹo, sao nhân phẩm của mình hạ cấp tới cỡ này:” Nương nương cũng đi qua con đường nhỏ phủ rêu đó rồi còn gì, còn hái cả lẵng hoa về cắm.”
A Kiều cực kỳ cố chấp:” Đúng thế, con đường đó rất đẹp, nhưng mà ta thấy ngươi hạ độc thủ, Vân Lang, đừng có quá đáng, bệ hạ liên tưởng trước đó ngươi dùng con dấu Tiền trang Vân thị đóng lên thiếp của ông ta, đang nghi ngờ ngươi giở trò để chủ đạo cuộc tụ hội quan trọng này.”
Trường Bình nhận chén trà trong tay nhi tử:” Hạ Hầu Tĩnh và Liễu Sinh càng đáng nghi, một là môn đồ Hồ Sinh, một coi học vấn của Tả Khâu Minh như mệnh, nếu nói trên đời này người hận Đổng công nhất, bất kể thế nào cũng không tới Vân Lang đâu.”
“ Mẫu thân anh minh.” Vân Lang thở phào, đây quả thực là sự cố tình cờ:
A Kiều nhíu mày:” Thế thì cũng trùng hợp quá đi, khi chúng ta chuẩn bị lợi dụng chín Tần trì đạo để tiến hành đại kế hàng hóa thông thiên hạ, Đổng Trọng Thư lại ngã, đem đại hội thanh thế rầm rộ này giao cho ngươi, quá trùng hợp.”
Tào Tương nhìn bản đồ hành thương thiên hạ trên tường:” Dù sao tên lây dây, cung thể không bắn, chuẩn ta chuẩn bị hai năm, nên phát động thôi.”
A Kiều lắc đầu:” Cẩn thận vẫn hơn, ta nhắc tới chuyện này bệ hạ không trả lời.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Bệ hạ băn khoăn gì chứ, thông qua chín Tần trì đạo khiến đông tây nam bắc toàn bộ kết nối với nhau, hàng hóa thiên hạ đổ về Trường An, biến nơi này là nơi giàu có nhất thiên hạ, như thế Trường An không chỉ có hùng binh, còn có tiền tài bất tận, ai dám phản?”
Vân Lang xua tay:” Ý nghĩa không phải ở đó, cho dù trong kế hoạch này của ta thì Trường An đúng là có lợi nhất, nhưng hàng hóa thông thiên hạ không phải để vơ vét thiên hạ, mà là để hàng hóa lưu thông, có những thứ ở Trường An không đáng tiền, tới Giang Nam giá gấp mười lần và ngược lại, kết quả là thiên hạ cùng giàu có.”
“ Ngươi ngốc à, thiên hạ có nơi nào sản vật phong phú bằng Quan Trung, ngươi nói đất Thục hay Ngô Việt?”
Vân Lang bĩu môi không thèm chấp, tên này nghĩ Quan Trung là nơi giàu có nhất thiên hạ, cũng như nghĩ Đại Hán là trung tâm thế giới, suy nghĩ ấu trĩ đó cãi cũng mệt.
“ Thế nên chuẩn bị cho ngày đó, ngươi bắt đầu ra sức để Vân thị con cháu đầy đàn đấy à?” A Kiều mở to mắt nhìn Vân Lang không chớp:
Vân Lang lấy làm lạ:” Thần hiện giờ chỉ có một nam một nữ, hơn nữa chưa trưởng thành mà.”
“ Tô Trĩ vừa mới hoài thai, ngươi lại sắp có thêm lão bà thứ ba, còn cãi.” A Kiều rất cố chấp: