Vân Lang thấy hội nghị có dấu hiệu đi chệch hướng, vội bẻ lại:” Chúng ta tiếp tục quay lại đề tài ban đầu, sự kiện này quá lớn, không phải chỉ vài nhà có thể thúc đẩy, không chừng còn cần quốc sách của bệ hạ ủng hộ, giờ mới là bố cục, hai mươi năm nữa hẵng nói kết quả.”
A Kiều vỗ tay:” Ngươi tính toán giỏi lắm, hai mươi năm nữa đại đệ tử của ngươi đã là cực phẩm nhân thần, còn con cái ngươi trưởng thành, còn ngươi là tông sư học vấn một đời, lại nắm tiền tệ, hàng hóa thiên hạ trong tay, chậc chậc.”
Vân Lang thực sự không hiểu tâm tư kỳ quái của nữ nhân, chuyện này mà còn nói nữa, y thấy mình chắc chỉ còn con đường tạo phản.
Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng:” Tới khi đó Hung Nô đã bị diệt, bệ hạ nhất thống thiên hạ, quốc khố sung túc, ai dám làm càn?”
A Kiều tủm tỉm cười:” Ta về Trường Môn cung, lát lại tới.”
Vân Lang biết A Kiều phải đi hỏi Lưu Triệt bóp trán:” Hay là mời bệ hạ qua đây luôn.”
“ Bệ hạ không tới, càng không ngồi ăn thịt cho với các ngươi, hơn nữa còn là chó của bệ hạ. A Lang, ngươi là kẻ quá đáng lắm đấy.”
“ Chó của bệ hạ?” Lý Cảm phun miệng thịt trong miệng ra, đấm ngực ho khù khụ liên hồi, hắn có bóng ma ở vụ này, nhìn Vân Lang đầy oán hận:
“ Vào nồi rồi thì có khác gì đâu.” Vân Lang nhún vai.
Lý Cảm nhìn quanh thấy không ai phản bác lời Vân Lang biết mình thực sự ăn chó của hoàng đế rồi, bất giác rùng mình, Lý thị quá nhỏ bé, đâu như mấy vị kia, bệ hạ nổi giận dí một ngón tay nghiền nát chẳng cần suy nghĩ:” Ta thấy, cứ như bây giờ là tốt nhất ... không cần làm gì cả đâu.”
Không ai phản bác Lý Cảm, chứng cũng không ai tỏ ra quá mức nhiệt tình với kế hoạch của mình, Vân Lang không khỏi thất vọng.
Khách khứa đi hết cả rồi, Vân Lang thống khổ nằm trên giường rên rỉ suốt một ngày, y nhớ hôm qua nấu một nồi cháo lớn triệu tập những người thân thiết nhất tời đàm phán thành lập đế quốc thương nghiệp.
Rồi chuyện sau đó, y không nhớ lắm nữa, cũng không muốn nhớ, chỉ cần nhớ lại là đầu còn đau hơn đầu Đổng Trọng Thư.
Mỗi người một ý, chênh lệch rất lớn, không cách nào thống nhất ý kiến.
Điều duy nhất bọn họ tán đồng là mượn đại hội Nho gia này, liên kết với phú hộ địa phương, tạo nên hệ thống thương nghiệp lấy Trường An làm trung tâm, phục vụ cho quân đội, phục vụ cho triều đình, rồi phục vụ cho từng nhà ngồi đây.
Còn chuyện khiến thiên hạ phồn vinh thì bọn họ không có chút hứng thú nào, kiên trì cho rằng đại sự thiên hạ ở quân đội tế tự, không nên đề cao thương nghiệp quá mức.
Trong mắt họ chín con đường kia là chín sợi dây thừng trói buộc bách tính chặt vào ngọn cờ Đại Hán, không mưu mà hợp với ý đồ của Tần Thủy Hoàng.
Chỉ có mỗi Lý Cảm thấy giữ nguyên hiện trạng là đủ rồi, không phải làm gì hết, coi như phiếu trắng.
Kết quả Vân Lang chỉ còn để ý tới uống rượu, không hứng thú đàm luận nữa, hậu quả là đầu đau như búa bổ.
Tài phú phân phối bất công là nguyên nhân bách tính không ngừng khởi nghĩa, nhưng bọn họ lại tin, chỉ cần Trường An đủ cường đại, thiên hạ sẽ bình an.
Sự cường đại méo mó của Trường An là căn cứ cho lời nói của họ.
Mặt nước ao sen lăn tăn gợn sóng, nước mùa xuân đánh thức ngó sen ngủ say, một vài mầm non đã nhu lên khỏi mặt nước, dập đềnh phiêu đãng, đợi ánh nắng mạnh thêm chút nữa, mặt nước sẽ trải đầy những chiếc lá rộng, rồi sẽ có các loại hoa sen giẽ nước trồi lên.
Đầu buộc chặt cái đai vải, Vân Lang nằm dựa vào giường gấm nhìn ao sen xuất thần.
Tào Tương đi tới ngồi xuống:” Ngươi nghĩ quá xa rồi, mô hình của Vân thị dùng ở nhà ngươi thì làm người ta hâm mộ, dùng ở thiên hạ ... Thôi đi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi xem giác đấu đi, nghe nói có một dũng sĩ vô địch tới từ phương Tây, khiêu chiến anh hùng thiên hạ, có vẻ đáng xem lắm.”
Vân Lang chẳng hứng thú gì với hoạt động vô nhân tính đó:” Chủ đấu trường đó còn chưa chết sao?”
“ Chết rồi, nhưng đời này thiếu gì người muốn phát tài, chết một người có trăm người xông lên, giờ không chỉ Trường An có đấu trường, Dương Lăng ấp cũng có, chiếu theo tốc độ này vài năm nữa thôi, Quan Trung sẽ có mười mấy đấu trường.”
“ Toàn người Đại Tần à?”
“ Đúng thế, bọn họ có kinh nghiệm hơn, huân quý chỉ cần bỏ tiền, quản lý do họ làm, đây là chuyện làm ăn tốt.”
Vân Lang khinh bỉ:” Ngươi nhìn đi, người ta vì kiếm tiền mà không sợ đi xa vạn dặm đường, ta muốn các ngươi men theo trì đạo, tới khai phát biên viễn mà các ngươi không dám, tiền vào túi người khác cũng đáng đời.”
Tào Tương giang tay:” Nhà ta vài trăm cửa hiệu, mấy chục công phường, tiền kiếm tiêu không hết, sao phải đi xa vất vả làm gì? Còn tiếp tục mở rộng vô độ khiến bệ hạ kiêng kỵ, Tào thị e không phân gia không được.”
Một câu làm Vân Lang chẳng phản bác nổi.
Tào Tương bóp vai Vân Lang:” Ta biết ngươi không vui, nhưng chẳng còn cách nào, chuyện ngươi muốn làm là chuyện phải do cữu cữu ta làm, ngươi vượt phận sự không có kết quả tốt.”
“ A Lang, đừng thấy thiên hạ đại định, nhưng đây không phải là lúc làm việc lớn, cữu cữu ta nhiều năm toàn lực đối phó với Hung Nô, giờ bắt đầu cân nhắc chuyện trong nước, chỉnh đốn triều cương, ta thấy chúng ta về nhà ôm lão bà ngủ, tranh thủ sinh vài đứa con, ứng phó với tương lai là hơn.”
Vân Lang siết chặt đai trên đầu:” Đầu ta đau lắm, muốn ngủ một giấc, không đi đấu trường nữa.”
Lời cần nói đã nói rồi, Tào Tương thấy Vân Lang cần yên tinh suy nghĩ, vỗ vai vài cái rồi đi.
Đại Vương lo lắng nhìn Vân Lang, thấy Vân Lang không có tâm tư chơi đùa với mình, gác đầu lên chân y ngáy khò khò.
Vân Lang cố gắng để bản thân vui vẻ hơn, dù sao thì Đại Hán có được cục diện ngày hôm nay không thể thiếu công tích của y.
Lúc bình an phải nghỉ ngơi dưỡng sức, dấu tiền của trong dân, để nghênh đón cuộc chiến tiếp theo.
Giờ chiến tranh kết thúc, chẳng ai làm thế, bọn họ chỉ muốn giang sơn Đại Hán trường tồn vạn năm. Nhưng tiên hiền đã nói, giang sơn vững vàng, không phải núi non hiểm yếu, không phải vũ khí sắc bén, không ở thành cao hào sâu ...
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng chẳng ai thực thi, so với Hung Nô, Lưu Triệt càng sợ bách tính của mình, hắn chính là người không muốn thiên hạ giàu có nhất, chẳng trách mà mình làm ra bao nhiêu đồ tốt vậy mà chỉ quanh quanh ở vùng Quan Trung, chẳng thể truyền ra ngoài, vì Lưu Triệt không muốn.
Nghĩ tới đó Vân Lang thấy toàn thân uể oải, bốc một nắm thức ăn cho cá ném xuống ao, rất nhanh cả đàn cá chép bơi tới, quẫy mình tranh nhau thức ăn.
Buổi trưa Trương An Thế về nhà, bị Vân Lang gọi tới thư phòng.
“ Trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
Trương An Thế suy nghĩ một lúc rồi trả lời:” Một vạn vạn sáu nghìn bảy trăm tám mươi vạn.”
Vân Lang gật gù:” Cho vay hết đi.”
Trương An Thế hết sức bất ngờ, cho dù hắn luôn muốn mở tiền trang khắp thiên hạ, nhưng bước tiến này quá nhanh, đâm ra ngần ngừ:” Vùng Quan Trung e khó hấp thụ được hết số tiền này.”
“ Vậy đừng giới hạn ở Quan Trung.”
“ Tiên sinh, nếu làm như thế sẽ bị tiền gia thiên hạ vây công.”
Vân Lang cười gõ bàn:” Thì sao nào, bọn chúng dám giết ta chắc?”
“ Không ạ, cũng không dám, nhưng bọn họ sẽ giảm lợi tức để tranh đoạt nguồn thương gia chất lượng với nhà ta, như thế chúng ta không thể cho vay được.”
“ Vậy chúng ta giảm lợi tức tới bao nhiêu thì chúng ta không kiếm lợi được?”
“ Hai phân ạ.”
“ Còn những tiền gia kia thì sao?”
“ Sáu phân.”
“ Nếu như tiền trang chúng ta hạ lợi tức xuống bảy phân, ngươi thấy bọn chúng có dám hạ lợi tức xuống ngang hàng không?”
Trương An Thế không rõ Vân Lang định làm gì, vẫn trả lời đúng sự thực:” Như thế bọn họ sẽ vay tiền Vân thị, sau đó cho người khác vay. Bây giờ người đi vay muốn dùng tiền, lựa chọn đầu tiên là Vân tiền, vì Vân tiền có năng lực đổi ra vàng bạc, ngũ thủ tiền lẫn Tần bán lượng thì vì số lượng nhiều không có năng lực này. Bọn họ phải đối Vân tiền sau đó cho vay, hao tổn lớn, nên biên độ lợi nhuận không cao bằng chúng ta. Nếu như Vân thị ngừng tiếp nhận hai loại tiền này, thì đây sẽ là một tai họa cực lớn.”