Vân Lang nhịp tay lên bàn ngẫm nghĩ:” Ước tính tổn thất bách tính sẽ thế nào?”
Trương An Thế chắp tay:” Vậy phải xem bách tính mà tiên sinh nói là hộ nhất đẳng, nhị đẳng hay lê dân. Nếu trừ đi hộ nhất, nhị đẳng thì không sao, chẳng ảnh hưởng tới lê dân, vì họ không có tiền, đa phần giao dịch vật đổi vật.”
Vân Lang vỗ bàn nói lớn:” Tốt, hạ lợi tức xuống còn tám phân cho ta, chỉ cần có hàng đồng giá để thế chấp, không giới hạn ở Quan Trung nữa.”
Trương An Thế tinh thần phấn chấn lên, dù thấy chuyện này hết sức điên rồ, nhưng hắn còn trẻ, vẫn rất hiếu thắng, không ngại hậu quả:” Tiên sinh muốn đại chiến tiền tệ sao, vậy đệ tử có cách hạn chế tiền gia khác giả mạo thương hộ tới tiền trang vay tiền.”
Vân Lang lắc đầu:” Không cần hạn chế, nói bọn họ có thể quang minh chính đại tới Vân thị vay tiền, nếu là vay số lượng lớn, chúng ta thậm chí có thể giảm lợi tức xuống sáu phân, với điều kiện họ cho vay với lợi tức tối đa là một thành hai phân.”
Trương An Thế sững sờ, vội vàng nói:” Tiên sinh, như thế tiền trang chúng ta tổn thất lớn mất, tiền gia khác lại lấy tiền nhà ta cho thương hộ vay, bọn họ chẳng làm gì cũng hưởng hết lợi ích.”
“ Ha ha ha, không như thế làm sao chúng ta khống chế được đám tiền gia. Còn lợi ích nữa là chúng ta mượn tay những người đó, chèn ép chết hết đám tiền gia nhỏ cho vay lãi cao ở địa phương.”
Trương An Thế cười khổ:” Nếu hôm nay bọn họ nghe tin này, ngày này mỗi năm là Tết của họ.”
Nếu như chỉ một mình Vân thị cường đại, bất kể lớn mạnh tới thế nào cũng bị hoàng quyền áp chế, nếu như liên kết được lợi ích, lúc đó không còn là châu chấu đá xe nữa, Vân Lang không nói điều này với Trương An Thế, phất tay:” Đi đi, đi báo tin mừng cho họ, ngươi sẽ thành người được tiền gia chào đón nhất.”
Trương An Thế cúi đầu thi lễ rời đi, Vân Lang nhìn nắng xuân chan hòa, giang rộng tay.
Bàn luận đạo thương nghiệp chính trị gia, võ tướng khác gì đàn gảy tai trâu, lỗi không ở Trường Bình, A Kiều, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương hay Lý Cảm, mà là tại Vân Lang tìm sai đối tượng.
Chỉ có những tiền gia đơn thuần, tham lam mới biết trân trọng từng đồng tiền, mới muốn tận dụng tốt từng đồng tiền, những người đó mới là chiến hữu kiên định nhất của Vân Lang.
Vân Lang tin, đối diện với lợi ích cực lớn, bọn họ có đủ quyết tâm và ý chí.
Đổng Trọng Thư run run đi trên con đường lát đá, bên cạnh có hai đồng tử cẩn thận dìu đỡ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt vàng vọt của ông ta, vậy mà như phủ lên người ông ta vầng hào quang thần thánh, bước chân tuy chậm, nhưng kiên định tiến về phía trước.
“ Vân hầu cũng bệnh sao?”
Vân Lang thi lễ chỉ đầu mình:” Đau đớn vô cùng.”
“ Sao thế?”
“ Học cổ nhân lấy tấm lòng chân thành đối đãi với thiên hạ, lại bị thiên hạ cho một gậy nặng vào đầu.”
Đổng Trọng Thư mỉm cười:” Nghĩ quá xa, khởi điểm lại quá thấp mới có phiền não ấy, rất tốt.”
Vân Lang không thấy tốt ở chỗ nào, vẫn đưa tay mời Đổng Trọng Thư ngồi.
Hai đồng tử đỡ Đổng Trọng Thư ngồi xuống:” Thế nhân chỉ nhìn thấy trước mắt, hiền triết nhìn thấy tương lai, có điều lợi trước mắt, chắc gì lợi tương lai, bởi thế Mạnh Kha gặp Lương Huệ vương nói, hà tất nói tới lợi.”
“ Năm xưa Quản Trọng ở nước Tề thúc đẩy thương sự nước Tề, nước Tề giàu nhất thiên hạ, nhưng hai trăm nau sau đó không còn chí tiến thủ, tới khi diệt vong cũng chẳng còn kiêu hùng để ngăn cơn sóng dữ.”
“ Đó là ví dụ tốt, khi trong lòng người chỉ có lợi mà không có nghĩa, khó có liệt sĩ xuất hiện. Chuyện không thể thoái nhường, trong mắt thương cổ đều có thể thoái nhường, thứ không thể trao đổi, bọn họ chỉ cân nhắc có lợi ích hay không, thứ đem trao đổi có thể là tiền tài, thê tử, thậm chí là đạo đức.” Cuối cùng Đổng Trọng Thư lắc đầu tổng kết:” Bởi thế thương cố không đáng tin.”
Vân Lang cởi dải băng trên đầu buộc cho Đổng Trọng Thư:” Cái nhìn của Đổng công với thương cổ quá thành kiến, cho nên chuyện này gác lại đã, hiện Vân mỗ quyết định toàn lực giúp ngài nhất thống nho gia, cần gì, tiên sinh cứ nói rõ, Vân Lang toàn lực hỗ trợ.”
Đổng Trọng Thư mắt mở lớn, rút một xấp giấy trong ống tay áo đưa Vân Lang:” Lập tức in ba nghìn bản, có thể đóng dầu tiền trang Vân thị lên đó, đây không chỉ là tác phẩm mình lão phu, trong đó có Công Tôn Hoằng, Hồ Vỗ Sinh, cùng với văn chương của đệ tử ta Lữ Bộ Thư. Mong Vân hầu bất kể thế nào cũng phải mau chóng in ra.”
Đổng Trọng Thư là một nhà giáo dục trứ danh, thời đại này muốn tiếng nói có trọng lượng thì phải có tác phẩm để người ta nể phục, mới có nhiều người ủng hộ.
Địa vị người ủng hộ càng cao thì địa vị càng lớn, vì thế Đổng Trọng Thư mới phải đau lòng đem học vấn Nho gia ví von với tuyệt thế giai nhân hiến cho Lưu Triệt.
Vốn Đổng Trọng Thư không đánh giá cao Lưu Triệt, chỉ vì hắn là hoàng đế nên mới cống hiến học thuyết của mình ra.
Danh vọng là thứ Đổng Trọng Thư không thiếu, giờ ông ta muốn nhanh chóng chiếm lĩnh trận địa tâm linh của người đọc sách.
Nếu như dựa vào dạy học, cả đời mệt chết cũng chẳng dạy ra được mấy đệ tử, dựa vào kỹ thuật in ấn tiên tiến nhất của Vân thị, sau đó quảng cáo rộng, có lợi cho việc truyền tải học thuyết.
Đại tụ hội của Nho gia cũng là đại tụ hội của người đọc sách.
Đây là thời đại bùng nổ khao khát tri thức, chỉ cần nói ở đâu có danh sư tụ hội, cho dù có cách ngàn dặm xa xôi người đọc sách cũng mang lương khô tới nghe giảng đạo.
Còn có những người cho rằng học vấn của mình đã thành, tới để kiếm cơ hội dương danh, nếu may mắn được thể hiện tài hoa, sau đó có danh sư tiến cử cho hoàng đế, vậy là cá chép hóa rồng thành sự thực.
Đổng Trọng Thư sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, nguyện cho Vân Lang mượn tác phẩm của mình làm quảng cáo cũng phải tác thành bản in của ( Xuân Thu phồn lộ), vừa mở miệng ra là đòi in ba nghìn cuốn.
“ In ba nghìn không khó, khó là giấy không đủ cung cấp lượng sách lớn như vậy, mỗ nghĩ cách khắc phục vậy, chỉ là đủ ba nghìn người mà tặng không?” Vân Lang cầm xấp bản thảo dày, không chắc lắm:
Đổng Trọng Thư nghe Vân Lang nói tới chữ tặng, tâm tình càng tốt, tay trái bị Tống Kiều bó thạch cao, ra sức vung tay phải:” Sẽ không ít hơn năm nghìn người.”
Vân Lang chắp tay:” Nếu đã thế Vân thị sẽ dừng toàn bộ công việc khác, giấy giao cho triều đình cũng chậm lại vài ngày, in năm nghìn cuốn sách. Chỉ là đóng dấu tiền trang Vân thị lên đó, tiên sinh lượng thứ.”
“ Chuyện tất nhiên thôi mà.” Đổng Trọng Thư tỏ ra hết sức rộng lượng:
Trương An Thế không lập tức đi tìm tiền gia ở Phú Quý thành nói ra quyết định kinh thiên của Vân Lang, hắn trở về thư phòng, đuổi hết người không liên quan đi, tĩnh tâm suy nghĩ, tiên sinh đã hi sinh lớn như vậy, vậy thì làm sao có thể tối ưu hóa lợi ích.
Tuy lợi ích về lâu dài không nhỏ, nhưng tổn thất kinh tế lần này là cực lớn, tuy tiên sinh không bận tâm tới tiền bạc, Trương An Thế vẫn tìm cách bù đắp. Đám Hàn Trạch, Hùng Như Hổ cùng các tiền gia lớn khác, khi lấy lượng lớn tiền tài của Vân thị, bọn chúng phải toàn bộ mở cửa sản nghiệp, biến tiền trang của mình thành điểm tiền trang thông thường cho Vân thị.
Rồi thông qua điểm tiền trang đó, dệt lên mạng lưới kinh tế cực lớn.
Hơn một năm qua vì cuộc chiến tiền tệ mà lợi tức vay tiền đều giảm mạnh, thời kỳ lãi kếch sù đã kết thúc, tiền vào thời kỳ lợi nhỏ, như vậy chỉ có thể mở rộng mạng lưới mới bù đắp lại được.
Suy nghĩ một đêm, tới khi trời sáng, Trương An Thế đã cân nhắc thấu triệt được mất trong đó, mang bản kế hoạch chi tiết trình lên Vân Lang.