Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 821 - Q5 - Chương 140: Hào Quang Trí Tuệ Của Trương An Thế. (3)

Q5 - Chương 140: Hào quang trí tuệ của Trương An Thế. (3) Q5 - Chương 140: Hào quang trí tuệ của Trương An Thế. (3)

- Ừm, ngươi muốn đám tiền gia nộp lên một phần vàng bạc?

“ Vâng, Vân tiền phát hành dựa theo số lượng vàng bạc trong tay chúng ta, nếu như đám tiền gia này muốn bao nhiêu Vân tiền, phải nộp bấy nhiêu vàng bạc thế chấp.”

Vân Lang gật gù gãi cằm:” Bọn chúng khả năng sẽ không chịu.”

“ Học sinh không mang số vàng bạc này về, mà chuẩn bị xây dựng một kho vàng ở Phú Quý thành, chuyên môn cất giữ, số vàng bạc này do toàn bộ sở hữu.”

Vân Lang ồ một tiếng liếc nhìn Trương An Thế, người nghĩ ra biện pháp ngân hàng dự trữ, tuyệt đối không tầm thường:” Nói vậy ngươi chuẩn bị hòa giải hoàn toàn với tiền gia chứ không phải tuyên chiến với họ.”

“ Vâng, phải hòa giải thôi, chúng ta đã chiến tranh với họ một năm rồi, hai thành lợi tức giảm xuống còn một thành hai, kỳ thực như vậy là không hợp lý, giảm nữa như tiên sinh nói tuy cũng có thế, nhưng không bằng mọi người hòa giải, lấy lợi tức một thành sáu thành tiêu chuẩn.”

“ Nếu tiên sinh có thể bỏ thời gian đích thân giảng giải cho những tiền gia này quan hệ giữa thương nhân và tiền tệ, đệ tử càng dễ dàng thuyết phục bọn họ hơn.”

“ Tiên sinh xem phần sau này, học sinh muốn dùng mạng lưới tiền trang của bọn họ, tiếp tục mở rộng nghiệp vụ ra các vùng khác, quá trình này còn nhiều việc phải làm, không có nhân thủ để dùng.”

Vân Lang sảng khoái tán đồng:” Được, nên phải chính danh cho tiền gia rồi.”

“ Học sinh thấy chuyện này thực sự cần thiết từ sau khi đám đại thương cổ như Đông Quách Hàm Dương, Quách Cổ bị Tang Hoằng Dương chỉnh đốn, thương cổ ra sức tìm cách có được quan vị, bọn họ cho rằng có thế mới thoát khỏi vận mệnh bi thảm. Ngoài dùng tiền kiếm quan tước, bọn họ nâng đỡ nhiều bần gia tử vào quan trường, đáng tiếc những người đó sau khi thành quan lại bỏ thương cổ, chuyển sang tiếp cận huân quý.”

Vân Lang giơ tay ngăn lại:” Ta biết ngươi định nói gì, nhưng Vân thị tuyệt đối không thành người đại diện cho thương cổ, bất kể hiện tại hay sau này. Có điều ta sẵn sàng giúp họ bắc thang tiến vào quan trường.”

Trương An Thế sáng mắt:” Tiên sinh nói tới con cháu thương cổ?”

Vân Lang cười tán thưởng:” Cần có người đứng ở vị trí thương cổ lên tiếng cho họ chứ. Mỗi năm Vân thị có ba hạn ngạch tiến cử làm quan, nếu cần ta có thể lấy thêm ở nhà khác, ngươi hãy tận dụng cho tốt.”

Trương An Thế người nhẹ bỗng, tức thì mệt mỏi ập tới, lết lên cái giường nằm xuống:” Cho học sinh ngủ một giấc đã.”

Bản thảo của Trương An Thế chỉ có mấy nghìn chữ, Vân Lang xem xong không khỏi cảm thán, với tài hoa của Trương An Thế giờ làm quan độ chi dưới trướng Đại ti nông quá dư khả năng.

Vân Lang chỉ điểm vài câu mà hắn kết hợp kinh nghiệm công tác của mình đưa ra kế hoạch chu đáo như vậy, thực sự hiếm có.

Mạng lưới tiền trang của Trương An Thế đã có bóng dáng của hệ thống ngân hàng đời sau, thậm chí còn suy xét tới cả cách thức giám sát, có thể nói là tầm nhìn vượt thời đại.

Bởi thế Vân Lang nghiên cứu rất kỹ, còn đích thân cầm bút hoàn thiện thêm, đến khi Trương An Thế thức dậy ăn một bữa bánh bao, thần thái ngời ngơi chuẩn bị bắt tay vào công việc thì Vân Lang cũng đặt bút xuống.

“ Chỗ bút đỏ là nơi ta tu sửa, không có sai lầm nào, ta chỉ thêm chi tiết, khi đi tìm đám Hàn Trạch, chớ có quá cao ngạo, xin ý kiến của họ, rồi cùng thảo luận phương án khả thi.”

Trương An Thế nhận lấy văn thư rồi cho vào lòng, thi lễ một cái là đi ngay.

Tống Kiều từ gian trong đi ra, hỏi:” Phu quân thấy An Thế và Tiểu Quang hơn kém thế nào?”

“ Tiểu Quang là chính khách trời sinh, An Thế lại là người làm việc thực tế, không thể đem so với nhau.”

“ Vậy thì thiếu niên tóc vàng suốt ngày ở trong thư phòng nhà ta thì sao?”

Vân Lang thở dài:” Kim Nhật Đê thì quả là đáng tiếc, hắn sinh ra trong hoàn cảnh không tốt, nếu năm bảy năm trước hắn gặp ta thì còn có thể vươn tới tầm cao của hai người kia, giờ đã hình thành tư tưởng cá nhân, sẽ hạn chế rất nhiều tầm cao tương lai.”

Tống Kiều ngạc nhiên:” Phu quân không ngại thân phận vương tử Hung Nô của hắn?”

Vân Lang mỉm cười vỗ vỗ đầu:” Nếu nàng nói thế thì thân phận của ta cũng nên dè chừng chứ phải không? Nếu ta không có lòng dạ dung người khác, sao mong người ta dung mình?”

.... ….. ….

Lưu Cư ngồi trên một con voi chiến lớn, tư thế oai hùng, phẩy quạt chít khăn, vô số bộ lạc dưới sức tấn công của bộ nô đoàn lần lượt tan rã, vô số trại hóa thành lửa, cho dù trốn chạy vào rừng cũng bị vệ đội của thương cổ đất Thục am hiểm rừng rậm đuổi ra, kết thành từng đội đưa về đất Thục ...

Hoắc Quang thấy mình không nên đi, vũ khí trang bị chênh lệch quá lớn, thêm vào uy lực thuốc nổ, man nhân hoàn toàn không có sức kháng cự.

Địch Sơn đã rất lâu rồi không lên tiếng, Hoắc Quang cũng không muốn nói chuyện, ai có thể ngờ Lưu Cư nhút nhát như thế, rời xa kinh thành, không bị cái bóng phụ thân đè trên người, lại nhanh chóng biến thành tàn nhẫn điên cuồng.

Nhìn đại môn một tòa trại mới bị giáp sĩ dùng gỗ lớn húc đổ, Lưu Cư uống hết rượu nho, ném chén đi cười dài:” Ha ha ha, Hoắc Quang, thật thống khoái.”

Hoắc Quang đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn sơn trại đã bắt đầu bốc khói, ánh mắt trở lại cuốn sách:” Chúc mừng điện hạ.”

Lưu Cư không lấy làm lạ vì biểu hiện hời hợt của Hoắc Quang:” Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi bắc cương ...”

Hoắc Quang lạnh lùng cắt ngang:” Điện hạ chỉ thích hợp tác chiến ở nam cương, chuyện bắc cương không cần nghĩ tới.”

Lưu Cư không vui:” Nhìn xem Quách Giải dũng mãnh ra sao, xông pha tên đạn leo lên thành, còn chưa phải mãnh tướng sao?”

“ Điện hạ chớ sỉ nhục hai chữ mãnh tướng, chẳng may truyền vào tai tướng lĩnh phương bắc, họ lại hoài nghi nhãn quang của điện hạ.”

Lưu Cư bĩu môi không phục:” Ta biết chuyện cũ của hắn, nhưng phải xem hắn dùng trong tay ai chứ, chẳng qua người khác không biết dùng hắn thôi.”

Hoắc Quang mỉm cười không nói nữa, không ngờ Lưu Cư mới phá được vài cái sơn trại dã nhân, đã dám xem thường cả ca ca và sư phụ mình, cho rằng bọn họ mình không biết dùng Quách Giải, cuồng ngạo tới mức đó, nói nữa cũng vô ích.

“ Điện hạ ... Kiêu binh .. Tất bại ...” Địch Sơn rốt cuộc không giữ được im lặng nữa:

Lưu Cư không nghe, chỉ ứng phó qua loa một câu, đắc ý đứng lên trên lưng voi uy phong quét mắt nhìn chiến quả của mình.

Hộ vệ hoảng sợ kéo hắn ngồi xuống, cùng hộ vệ khác dựng thuẫn che chắn.

Sơn trại đã chìm trong biển lửa Quách Giải mới dẫn đám người bộ nô đoàn đi ra, toàn thân vẫn còn dính máu, mặt mày nhem nhuốc tới trước voi chiến của Lưu Cư giọng sang sảng báo công:” Khải bẩm điện hạ, mạt tướng đã công phá Thạch Tuyền trại.”

Lưu Cư gạt thuẫn ra, lớn tiếng nói:” Tướng quân vất vả rồi, đại quân tiếp tục tiến lên mười dặm cắm trại.”

Quách Giải vâng một tiếng dẫn nhân mã đi mở đường.

Hoắc Quang lên tiếng:” Kỳ thực phải chém đầu hắn.”

“ Hắn phạm tội gì?” Lưu Cư không hiểu:

“ Điện hạ nếu không hiểu thì đợi sau khi cắm trại thỉnh giáo hai vị lão tướng quân Tạ , Bành, bọn họ sẽ cho người đáp án thích hợp.”

Lưu Cư nhíu mày, hắn cũng rất muốn biết Quách Giải dũng mãnh đánh đâu thắng đó phạm sai lầm chỗ nào?

Tuy Lưu Cư là người đứng đầu đội quân này, nhưng quân quyền nằm trong giáo úy Thành Uyển, năm trăm giáp sĩ hoàng đế cấp cho Lưu Cư chỉ nghe lời Thành Uyển, mà bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho Lưu Cư, không hỏi chuyện khác.

Còn chỉ huy hộ vệ thương cổ đất Thục thì nằm trong tay Hoắc Quang, bao gồm cả sáu mươi giáp sĩ bảo vệ hắn. Về phần quyền chỉ huy của bộ nô đoàn, tất nhiên trong tay Quách Giải. Địch Sơn chỉ huy nhân viên hậu cần.

Hai vị lão tướng Tạ Trường Xuyên, Bành Sơ được Lưu Cư mời làm cố vấn.

Nói cách khác Lưu Cư tiếng là chỉ huy nhưng không có quyền lực thực tế nào.

Bình Luận (0)
Comment