Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 822 - Q5 - Chương 141: Toan Tính Của Mỗi Người.

Q5 - Chương 141: Toan tính của mỗi người. Q5 - Chương 141: Toan tính của mỗi người.

Chiến thuật do Tạ Trường Xuyên và Bành Sơ chế định là, mục đích tác chiến tiền kỳ của đại quân là khiến người Điền Quốc khiếp sợ, biết rằng thôn trại đơn độc không thể chống lại quân đội Đại Hán, đợi kẻ địch tụ tập lại với nhau, đánh một trận là diệt được, nếu không kẻ địch phân tán chui vào rừng núi thì không cách nào hoàn thành nhiệm vụ.

Địch Sơn nhìn nô lệ đầu bù tóc rối toàn thân máu me thương tích bị đám người bộ nô đoàn kéo từ trong sơn trại ra thì quay đầu không đành lòng chứng kiến, mắt ươn ướt.

Lưu Cư nhìn đông ngó tây, vênh vang đắc ý lắm, nhất là nhìn bóng dáng Quách Giải chảy qua chạy lại trên chiến trường cực kỳ hài lòng.

Tuy coi thường sức chiến đấu của địch, tới khi cắm trại vẫn cẩn thận, bất kể mệt mỏi đến đâu thì bờ hào, hàng rào bố trí đúng quy củ.

Cắm trại xong thì người nắm quyền chỉ huy phải tuần doanh, chuyện quan hệ tới an nguy, không ai dám lơ là.

Tuần doanh xong những người quen biết sẽ tụ tập lại với nhau, chỉ có Hoắc Quang cô độc, không ai để ý tới hắn, hắn cũng chẳng muốn tiếp xúc với người khác lắm.

Cầu Tử mang cơm nước tới cho Hoắc Quang, hai phần cơm, hoàng mô mô đen xì xì, vừa ăn vừa nói:” Tính thời gian hẳn gia chủ đã nhận được thư của chúng ta, đợi khi diệt Điền Quốc thì thư ở trong nhà chắc cũng tới.”

Hoắc Quang nhìn hai cái bánh như nắm bùn, ngoạm một miếng thật lớn:” Càng ngày ta càng thấy hai lão già Tạ, Bành đó khả nghi, với địa vị của họ, đáng lẽ không ngồi yên nhìn Quách Giải nắm quyền lớn đến thế, bản thân ngoài hiến mưu không làm gì?”

Cẩu Tử cười:” Tiểu lang quan tâm tới họ làm gì, cùng làm là người hoàng đế phái tới thu thập tàn cục thôi, chúng ta cứ theo kế hoạch dự tính mà làm là được. Gia chủ muốn tiểu lang trải nghiệm nhiều một chút, tương lai mới biết xử lý quốc chính hỗn loạn.”

Lưu Cư cách đó không xa nhìn Cầu Tử thì thầm với Hoắc Quang, hừ một tiếng:” Hắn luôn bất kính với ta.”

Địch Sơn không muốn nói, hành vi của Lưu Cư làm hắn quá nản chí, người này bình thường hiền hòa khiêm tốn, khi nắm quyền trong tay mới lộ ra bản chất, thực sự là phiên bản khác của bệ hạ, hung tàn, kiêu ngạo, độc đoán, ích kỷ. Có điều bệ hạ có đủ trí tuệ thủ đoạn khắc chế tính xấu của mình, còn Lưu Cư … Địch Sơn thở dài.

“ Chuyện này không giống như suy nghĩ ban đầu của ta.”

Địch Sơn vẫn im lặng.

“ Ta vốn nghĩ đây là cuộc chiến của ta, rốt cuộc vẫn là cuộc chiến của phụ hoàng, ta ngoại trừ ngồi nhìn thì chẳng thể làm gì hết. Chẳng lẽ ta không có năng lực ấy sao?”

“ Đó vì ... Điện hạ là quân, bọn thần ... Là thần ... Thiên tử bất tranh, thần tử thì ... dựa vào bản lĩnh ... kiếm cơm, điện hạ .. ngồi nhìn, người khác vất vả ... là đủ.”

Lưu Cư gật gù hài lòng:” Ta biết, nhưng ta chỉ có Quách Giải nghe lời, các ngươi chớ đụng tới hắn, tiên sinh phải bảo cho Hoắc Quang, bảo tất cả mọi người.”

Địch Sơn chắp tay nhận lệnh, mắt nhìn Quách Giải có chút âm u.

Lều của Quách Giải được đặt trên một mô đất cao, thuận tiện bao quát tình hình xung quanh.

“ Tướng quân, hôm nay chiến tử mười ba huynh đệ, thu hoạch hai trăm tám mươi nô lệ, cứ thế này, chúng ta chẳng có lợi ích gì.” Vũ Dương râu như cỏ dại tới bên Quách Giải hậm hực báo cáo:

Quách Giải thoáng cái ăn hết hoàng mô mô, thứ khó nuốt thì ăn thật nhanh:” Lần này chúng ta không đi kiếm chác, mà là kiếm chỗ dựa mười năm sau cho mọi người. Đám người Vân Lang coi chúng ta như bô nước tiểu, dùng xong thấy bẩn liền vứt đi, chúng ta phải kiếm chỗ dựa vững trãi, khó khăn lắm mới leo lên được con thuyền này, bảo huynh đệ cắn răng kiên trì.”

“ Nhưng từ khi rời đất Thục, luôn là chúng ta đánh trận đầu, tổn thất cũng toàn là huynh đệ của chúng ta, tướng quân xem, năm trăm giáp sĩ của điện hạ, hai nghìn hộ vệ đất Thục, chúng chưa tổn thất người nào.” Vũ Dương nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn:

Quách Giải vẫn bình tĩnh, đặt hai tay lên vai Vũ Dương:” Ta biết những kẻ đó coi chúng ta như chó, nhưng chúng ta có gì đây, thân phận không, chỗ dựa không, chỉ có cách nỗ lực tác chiến, để điện hạ hiểu, chúng ta chẳng những hữu dụng, còn là chó ngoan biết nghe lời, khi cần dùng tới sẽ cho chúng ta khúc xương ...”

Vũ Dương không hiểu, bọn họ đều là người có gia tài cực lớn, sao còn phải hạ mình làm chó cho người ta?

Quách Giải thở dài:” Năm xưa ta cho rằng mình là hào hùng một phương, tuy là thân trắng, nhưng ở dân gian cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh. Từ khi bị ép di cư tới Trường An, mới biết uy danh của mình chỉ là trò cười, toàn bộ thanh danh, địa vị, tài phú của chúng ta, quan phủ nói một câu tước đoạt sạch sẽ.”

“ Khi ta bị Vân Lang ép lên đất bắc tác chiến, mới thực sự nhận ra trong mắt huân quý, chúng ta không khác gì kiến bọ. Khi ta nghĩ mình đã đủ cường đại để thay đổi tất cả, vừa có chút phản kháng, tổ mẫu ta đã mất mạng.”

“ Nên cắn răng mà chịu đi, nếu không sẽ chết càng nhanh thôi, có tiền mà không có chỗ dựa thì khác nào lợn béo chờ giết mổ.”

Vũ Dương đấm đất:” Đây không phải cách làm của hảo hán.”

Quách Giải thở dài:” Ngươi nhìn đi, người khác đối xử với chúng ta thế nào, tuy nhà có tiền, song nữ nhi muốn gả cho nhà đàng hoàng cũng là vọng tưởng, nhi tử muốn cưới khuê nữ tốt cũng là vọng tưởng. Cho dù chúng ta xây cầu làm đường, người ta vẫn gọi chúng ta là đám buôn nô lệ. Các huynh đệ chỉ cần phạm tội dù là nhỏ nhặt, quan phủ cũng dùng hình phạt lớn nhất, cho dù tiền hiếu kính chúng đổ ra như nước, trong mắt đám tiểu lại cũng không coi chúng ta ra gì.”

“ Chúng ta đã bước chân vào con đường này, tuy một vốn vạn lợi, nhưng trán cũng bị đóng dấu ác nhân rồi, đó là cái giá phải trà, đừng mong có thể lấy tiền tài tẩy rửa được.”

Vũ Dương thống khổ nói:” Vậy chúng ta một lòng làm chó cho điện hạ thì thay đổi được thân phận sao?”

“ Làm chó cho người ta còn hơn làm chó hoang ai cũng có thể xua đuổi, kiếm được chủ tử không gian trá là tốt rồi. Về ngủ một giấc, mai qua Bạch Thủy rồi, đại chiến còn dài lắm. Nhớ, lần này chúng ta đi tây nam mang đao mang thân xác đi, không mang đầu óc, đừng suy nghĩ, ngươi có trăm cái đầu cũng không đấu lại người ta đâu ...”

Vũ Dương không nói thêm nữa, uể oải đứng dậy chui vào lều, tránh đàn muỗi vo ve dày đặc.

Hoắc Quang sau khi phát lệnh hành quân tan cho các tướng quân xong mới quay về lều, lúc này Cẩu Tử đã rải lưu huỳnh xung quanh rồi.

Trước khi đi sư phụ có dặn, dọc đường đáng sợ nhất không phải man nhân, mà là ruồi muỗi và độc trùng.

Cho dù Hoắc Quang từ nhỏ sống ở Vân thị, có ý thức vệ sinh rất tốt, Vân thị y quán vẫn phái đi hai vị y giả có kinh nghiệm, nhiệm vụ không phải là trị bệnh, mà là phân việt độc vật.

Lều của Hoắc Quang có tận ba lớp, bên ngoài là da trâu có phủ dầu ngô đồng, bên trong là vải dầu, cuối cùng là lớp sa mỏng. Hai lớp ngoài cùng có ô thông khí ở trước và sau, trên nóc lều cũng có, nếu gặp phải ngày trời mưa có thể đóng ô thông khí lại. Bới thế khi người khác còn đang đánh vật với muỗi nhiều kinh khủng, Hoắc Quang nằm trong căn lều thoải mái đốt ngọn nến nhỏ xem sách.

Loại xa hoa một cách kín đáo này, dù là cái lều cực lớn của Lưu Cư cũng chẳng có cách nào so sánh được.

Cẩu Tử cũng ở chung lều với Hoắc Quang, bên tay hắn có một sợi dây thừng, chỉ cần kéo mạnh một cái sẽ kéo một cái rương gỗ vào.

Chỉ Hoắc Quang và Cẩu Tử biết trong rương là cái gì.

Bên ngoài kia vượn hót hổ kêu ...

Hoắc Quang xem sách một lúc, nghe tiếng binh sĩ báo giờ, gấp sách lại, nói với Cẩu Tử ngồi yên tĩnh trong góc:” Ngươi nói xem sư phụ chưa tới tây nam, sao biết thời tiết, địa hình nơi này, còn biết những thứ như độc trùng ruồi muỗi đề chúng ta dự khòng trước?”

Cẩu Tử đáp đơn giản:” Trí giả không gì không biết.”

Hoắc Quang gấp sách lại, xem thường giọng điệu duy tâm của Cẩu Tử, sư phụ nhất định có bí mật, chẳng qua thấy mình chưa tới lúc cần biết chưa nói thôi, giống như chuyện Thủy hoàng lăng vậy, rồi thế nào cũng có một ngày mình biết được bí ẩn trong đó ...

Bình Luận (0)
Comment