Vân Lang nhận được thư của Hoắc Quang ở đất Thục vào một buổi sáng mây đỏ rực chân trời.
Tối ngày hôm qua y ở đấu trường nghe được bài ca thê lương, người hát là một đấu sĩ sắp bắt đầu cuộc chiến, mới đầu chỉ có một mình hắn hát, về sau đấu sĩ sau hàng rào đều đồng thanh hát theo.
Người tha hương
Nếu ngươi đi qua Tư Ba Đạt (Sparta)
Xin hãy chuyển lời người nơi đó
Bọn ta trận vong đất này
Tới chết vẫn giữ lời thế
Người tha hương
Nếu ngươi đi qua Tư Ba Đạt
Xin hay chuyển lời cho mẹ ta
Ta chôn xương quê người
Tới chết vẫn giữ lời thề ...
Khi tên buôn nô lệ Đại Tần đem bài ca đó phiên dịch cho Tào Tương, Tào Tương lại về hát cho Vân Lang nghe, y vô cùng chấn kinh, làm sao có thể ngờ ở Trường An lại thấy được dũng sĩ Sparta vô địch, thế nên mới muốn tới đấu trường để nhìn tận mắt.
Quả nhiên trong trận đấu, người Sparta đó thể hiện kỹ năng chiến đấu hơn người, một cây thuẫn lớn, một cây đoản mâu, phối hợp chặt chẽ, chém giết mà ưu nhã như vũ đạo.
Ngay cả Hoắc Khứ Bệnh coi thường dị tộc mà cũng phải chấn động.
Trong ánh mắt khiếp sợ của tên chủ nô lệ, Vân Lang kể cho Hoắc Khứ Bệnh nghe câu chuyện huyền thoại về ba trăm dũng sĩ Sparta. Hoắc Khứ Bệnh vô cùng tán thưởng, chuẩn bị bỏ tiền mua dũng sĩ đó, thì một mũi tên đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó bị đối thủ vốn sắp thua vùng dậy chặt mất đầu.
Thì ra Trương Liên đánh cược thất bại đã rút cung tên bắn chết dũng sĩ Sparta.
Thế là Hoắc Khứ Bệnh nổi cơn cuồng nộ ném cả Trương Liên lẫn cái xe lăn xuống đấu trường, chưa hả giận con phá chuồng thả một con chó sói ra ...
Tiếp đó thì đấu trường đại loạn, hộ vệ Trương Liên cứu chủ, bị Tào Tương hiếu sự cũng sai người ngăn cản, hai bên đành nhau tưng bừng, tạo ra một màn chiến đấu sôi động chưa từng có ở đấu trường.
Đáng thương cho Trương Liên đã không còn chân lại phải chiến đấu với một con sói đói, cảnh tượng vô cùng máu me, đã thế vì hắn bẩn mồm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà Hoắc Khứ Bệnh, nên bị đánh thêm một trận thừa sống thiếu chết ...
Vân Lang thấy đấu trường mà ngày nào cũng như hôm qua thì cũng đáng xem lắm, y tới mỗi ngày luôn.
Hà Sầu Hữu có đồ chơi mới, ông ta mang đồ chơi vào Ly Sơn, sau khi trở về Lý Vũ, Nhất Nhị Tam cùng Tào Tín đều thống nhất coi ông ta là ma quỷ.
Bọn chúng vừa thấy Vân Lang tùi thân định khóc, nhưng cách đó không xa Đại sư tỷ Vân Âm đang bị ma quỷ quát tháo nhào lộn trên một sợi dây, thế là phải nuốt nước mắt vào trong lòng.
Vân Lang sai phó phụ bế năm đứa bé đi tắm, một đám trẻ con chưa tới mười tuổi cùng Hà Sầu Hữu vào núi sống nửa tháng đã là giỏi lắm rồi, đám phó phụ đều nhìn Hà Sầu Hữu với ánh mắt căm hờn, đều là những đứa bé đáng yêu vậy mà lão già đó hành hạ không ra người ngợm gì.
“ Không so được Hoắc Quang, nhưng hơn khuê nữ của ngươi.” Hà Sầu Hữu nói chuyện không nể nang gì:
Vân Lang bênh con:” Người Vân gia thích dùng đầu óc.”
“ Đầu óc cũng chẳng hơn ai.”
Vân Lang không thèm bận tâm tới những lời vớ vẩn của Hà Sầu Hữu, con cháu Vân thị bất kể thế nào cũng ưu tú hơn những người kém hai nghìn năm tiến hóa. Chẳng qua Hà Sầu Hữu tức giận vì mầm non tốt như Vân Âm lại bị Vân Lang làm hỏng nên mới hay đả kích y để báo thù.
“ Cha, con luyện xong rồi.” Vân Âm lộn một vòng từ trên dây thừng xuống, ôm tay Vân Lang nhìn không chớp:
“ Lại muốn gì đây?”
“ Con muốn tới Phú Quý trấn, xuân tằm đã xuống rồi, mẹ nói muốn chọn tơ lụa đẹp nhất làm quần áo cho con.”
Hà Sầu Hữu cười nhạt bỏ đi, hình như lẩm bẩm cái gì đó giống như "con hư tại cha", dù sao bị ông ta đổi lỗi cho việc giáo dục Vân Âm thất bại lên mình cũng quen rồi, Vân Lang kệ.
Đưa mắt tiễn khuê nữ reo hò gọi Lương Ông chuẩn bị xe cho mình, Vân Lang mỉm cười, thành tài hay không không quan trọng, con cháu Vân thị trước tiên phải thành người đã. Vân Âm ở mặt này không làm y thất vọng, nó là đứa bé biết vui biết buồn, biết hờn biết giận, có ích kỷ nhỏ nhen cũng có lòng tốt độ lượng, là một con người đầy đủ.
Hôm nay còn có hẹn với Đổng Trọng Thư đi tới xưởng in, không tiện từ chối, nhìn sắc trời cũng gần tới lúc rồi, liền tới Quan Lan các.
Mùa xuân xuất hiện ráng đỏ không phải nhiều, có điều mùa xuân thì nên có vài trận mưa xuân thấm ướt mặt đất. Mưa là tốt, hiện giờ ở Thượng Lâm Uyển ngoại trừ mấy mảnh đất phèn nghiêm trọng thì không còn mấy đất nhàn rỗi nữa rồi.
Vân Lang rất thích xem ráng hồng ban mai, thích xem ráng chiều, chỉ không thấy cái mặt già đau khổ của Đổng Trọng Thư.
Khi cái mặt già đó dung hợp với nắng sớm, cảm giác lịch sử tang thương xuất hiện.
Vân Lang không biết vẽ tranh sơn dầu, nếu không nếu y vẽ cảnh tượng trước mắt, sẽ là tác phẩm gây chấn động.
Từ khi Vân Lang hòa giải với Đổng Trọng Thư, lão già tự nhiên có hàng cao cấp gọi là xe lăn, nay có đồng tử đi sau đẩy xe, cười ung dung nhàn nhã lắm.
Thứ này Vân Lang định làm cho mình, thiết kế lâu rồi mỗi tội râu chưa dài tới nách mà ngồi lên đó hơi mất mặt nên để đó, ông già này hưởng lợi.
“ Bao năm qua nhìn người nhiều hơn nhìn cảnh, không biết bỏ qua bao nhiêu mỹ cảnh, đúng là chuyện nuối tiếc trong đời.”
“ Cảnh tùy tâm sinh, tâm tình mà tốt dù nhìn đồi trọc cũng ra vài phần ý cảnh, tâm tình không tốt thì thắng cảnh nhân gian cũng chỉ là cỏ cây mà thôi, tiên sinh cần gì phải tiếc.”
Đổng Trọng Thư xua tay:” Người một đời, cây một mùa, đợi Vân hầu tới tuổi lão phu, sẽ biết thế nào là cảm giác ngày tàn đường hết, anh hùng mạt lộ, một bầu nhiệt huyết mà chẳng thể thi triển.”
Vân Lang tin mỗi lời của Đổng Trọng Thư vào lúc này là chân thành, đợi tới xưởng in sách thì rất khó nói. Đuổi đồng tử đi, Vân Lang đích thân nhận lấy xe lăn, đẩy Đổng Trọng Thư rời sơn cư, tới xưởng in.
Trần Đồng càng ngày càng béo, không còn nhận ra nổi nữa, trước kia da màu nâu đồng chắc khỏe, cơ bắp săn chắc, giờ trắng như lợn cạo, thân hình phì nhiêu choán hết cái cửa, rất có khí thế một người giữ cửa, vạn người khó qua.
Tên này từ lâu không cần làm việc nữa rồi chỉ ngồi đó sai phái đám đệ tử làm việc quần quật như trâu ngựa, bản thân suốt ngày không rời ấm trà mở to đôi mắt cú vọ nhìn quanh. Bất kể người lạ mặt nào tới là hắn cũng đề phòng sợ học trộm mất kỹ nghệ bảo bối của mình. Bây giờ càng quá đáng, bên cạnh có lam y nữ tử diêm dúa ân cần hầu hạ hắn ăn uống, trừ đôi mắt với cái mồm, hắn không thèm cử động bộ phận khác.
Từ lần vì hành sự lỗ mãng thiếu chút nữa bị hoàng đế giết, Trần Đồng cẩn thận hẳn, cũng thành thói quen ngồi ở ngưỡng cửa giám sát công việc.
Hiện giờ đứng nói gọi hắn là Trần Đồng, gọi hắn bằng cái tên mang tính vũ nhục như Trần Béo hay Tên Béo, hắn cũng cẩn thận đáp lời, sau đó đợi nhìn rõ thân phận người kia mới có phản ứng khác nhau.
Bởi thế khi Vân Lang vừa đẩy Đổng Trọng Thư tới xưởng in, Trần Đồng như bị gai đâm đít, bật dậy lê thân hình màu mỡ tới hầu hạ, điệu bộ nịnh bợ rất đáng tởm.
Còn lam y nữ tử biết ý nhanh chóng biến mất trong xưởng.
Vân Lang nhíu mày:” Nơi này toàn lời thánh hiền, người không nên tới thì không được tới.”
Trần Đồng vội phân bua:” Hai năm qua tiểu nhân không làm việc nữa, nuôi ra cả đống thịt, hành động bất tiện, nên tìm một phụ nhân hầu hạ, làm hầu gia chê cười rồi.”
Đổng Trọng Thư nóng lòng muốn xem ( Xuân Thu phồn lộ) của mình, đâu rảnh để ý chuyện vớ vẩn của Trần Đồng, thúc giục Vân Lang đi vào trong.
Mùi mực không hề dễ ngửi, hôm nay trong xưởng lại thơm ngào ngạt, Trần Đồng giải thích:” Bẩm hầu gia, đã là đồ tốt thì phải làm càng tốt, tiểu nhân thêm vào hương liệu giúp phấn chấn tinh thần.”
Đổng Trọng Thư cố gắng đứng lên, nhìn xưởng in khắp nơi là công tượng bận rộn, biến từng tờ giấy trắng thành trang sách đầy chữ, kích động đi một vòng, lấy thử một trang sách lẩm bẩm đọc một đoạn tán thưởng:” Không sai chữ nào, không sai chữ nào.”