Cứ mỗi tháng một lần, Vân Lang lại tổ chức họp phụ huynh để thông bao kết quả học tập.
“ Đại nhi tử ngươi hôm nay có thể đếm tới năm mươi rồi đấy.” Vân Lang hài lòng nói với một vị phụ huynh:
Hoắc Khứ Bệnh khịt mũi:” Ta nhớ Tiểu Quang khi mới tới Vân thị đã trực tiếp bỏ qua những học vấn này phải không?”
“ Đúng rồi, nó trực tiếp bỏ qua học đếm, học toán ngay từ cộng trừ nhân chia.”
“ Thế thì Hoắc Nhất đếm tới năm mươi có gì đáng khoe đâu.”
“ Có chứ, đứa bé đó học đếm từ một tới mười, đếm tới sáu đã quên, giờ đếm được tới năm mươi, ta có lý do để kiêu ngạo.”
Hoắc Khứ Bệnh gửi hi vọng vào đứa sau:” Hoắc Nhị thì sao?”
“ Đứa bé này có năng khiếu hội họa đấy.”
“ Tức là nó thích bôi vẽ linh tinh chứ gì?” Phương thức lý giải của Hoắc Khứ Bệnh rất khác người:” Còn Hoắc Tam?”
“ Rất giống ngươi.”
“ Ý ngươi là đứa bé đó không thể đọc sách được, chỉ có thể làm lính?”
Vân Lang gãi đầu, suýt thì giáo viên đánh phụ huynh rồi:” Ngươi không thể nói thế trước mặt chúng, làm tổn thương nhuệ khí của chúng, ngươi phải tìm ưu điểm của chúng để khen, cổ vũ chúng, chứ không phải bới móc khiếm khuyết của chúng.”
Tào Tương nghe hai người họ đối thoại mà cười lăn cười bò, khi bị Hoắc Khứ Bệnh lườm một cái mới kiềm chế bớt, nén cười hỏi:” Con ta thì sao?”
Vân Lang gật gù:” Không tệ, nghe lời, chăm chỉ, làm việc vững vàng, có khiếu ứng biến, nó là đứa ăn đòn nhiều nhất.”
Tào Tương trố mắt:” Sao ngươi toàn khen ngợi mà rốt cuộc nó lại bị ăn đòn?”
“ Vì nó là trẻ con mà lại thích làm người lớn, nhưng trí tuệ của nó không đủ làm người lớn, nên ta trừng phạt, để đứa bé này quay lại làm bản thân.”
Tào Tương bất mãn:” Trẻ khôn sớm có gì không hay?”
“ Ta không muốn nó biến thái như ngươi, một đứa bé phải thành người trước, rồi mới tới tài hoa.”
“ Ta biến thái chỗ nào?”
Ba tên còn lại đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, Tào Tương biết khôn im miệng, cơ mà hắn không thấy mình biến thái gì hết.
“ Còn Lý Vũ thì sao?” Lý Cảm có chút hồi hộp, nhà hắn căn cơ cạn phải trông vào đời sau rất nhiều mới hi vọng có thể thành thế gia:
“ Thẳng bè này bản tính đôn hậu, chỉ là đôn hậu hơi quá, ai bảo gì nó cũng nghe, đánh nó một trận, vừa hết đau là cười toét miệng. Đợi nó lớn lên một chút sẽ cho đi theo Trương An Thế, học khôn một chút.”
Mặt Lý Cảm đen xì, cảm thấy con mình thiếu thông minh.
“ Trẻ mấy tuổi đầu, yêu cầu nhiều làm gì, để chúng nó ăn, chúng nó chơi, vui vẻ lớn lên, vừa chơi vừa đọc sách, còn về học vấn, xem chúng thú với cái gì đã rồi ta sẽ dạy. Chớ nhìn vào Hoắc Quang mà so bì, không phải đứa bé nào cũng có thể so với nó, như Hoắc Quang cũng không có nghĩa là sống tốt nhất, các ngươi phải hiểu điều ấy.”
Mỗi tháng Vân Lang lại gọi ba tên kia tới nói chuyện con cái, thời này chưa có cái chuyện cha con gần gũi, người làm cha luôn luôn vác bộ mặt người chết đối xử với con mình, tựa hồ không như thế, không thể hiện được uy nghiêm của người cha.
Đây là thói xấu.
Khó trách, sinh con vốn là để có thêm sức lao động, còn là loại sức lao động giá rẻ, quan niệm tình cha con là trời sinh, con bất hiếu là con sai, không liên quan tới cha.
Vân Lang biết, những đứa bé này từ nhỏ tới Vân thị, quen cung cách sống tình cảm của Vân thị, dần dần xa cách với cha mình.
Tào Tương không hài lòng:” Nói vậy là con ta tới giờ vẫn chẳng học được cái gì, chẳng bằng mang về cho phu tử dạy.”
Vân Lang hừ một tiếng:” Vô tri, đợi về lâu dài ngươi sẽ thấy những đứa trẻ được dạy dỗ có hệ thống theo sở trường khác xa đứa trẻ chỉ cắm đầu vào học tới mức nào.”
Tào Tương bĩu môi, cảm thấy học vấn mình rất tốt.
Vân Lang trìu mến nhìn bọn trẻ con đuổi nhau ngoài sân, lại nhìn ba tên bên cạnh mà tự hào, ba tên này không dựa vào thiên phú thì dựa vào phúc ấm tổ tiên truyền lại, còn năm đứa bé kia, chúng dựa vào học vấn của mình, mở ra thời đại mới.
“ A Lang, ngươi rất hài lòng với chúng.” Lý Cảm suy nghĩ đơn giản nên hắn dễ dàng nhận ra ánh mắt trìu mến của Vân Lang:
Vân Lang gật đầu: “ Đều là trẻ ngoan.”
“ Sao ngươi lại chê bai chúng?” Hoắc Khứ Bệnh không hiểu:
Vân Lang thấy nói chuyện mới mấy vị phụ huynh còn vất vả hơn đám con cái:” Đó không phải là chê bai, ta đoán bằng tuổi này các ngươi kém xa chúng hả?”
“ Khứ Bệnh còn nhỏ chỉ biết đánh nhau với người ta, A Cảm là một đứa ngốc, còn ta thì nổi tiếng thông minh, đó còn là cữu cữu ta đánh giá.” Tào Tương ngạo nghễ đáp:
Vân Lang phất tay:” Được rồi, các ngươi mấy khi mới tới chơi với chúng, tranh thủ gần gũi với chúng một chút, nếu không sau này chúng học bí kỹ của Khoa kỹ Tây Bắc ta thành tài, chúng lại thân với ta hơn với các ngươi, lúc đó mỗi Vân thị ta được lợi thì chớ trách ai.”
Lời đe dọa này có hiệu quả tức thì, không ai muốn lặp lại sai lầm giống Hoắc thị, thằng nhóc Hoắc Quang kia giờ chẳng khác gì coi mình là người Vân thị, con mình sau này cũng thế, há chẳng phải uổng công à?
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh như vịt mẹ dẫn đàn vịt con theo sau đi trong sân, Vân Lang rất hài lòng, lại nhìn hai cha con Tào Tương nằm trên giường gấm lười nhác tán gẫu mà bất mãn.
Chỉ có Lý Cảm là bình thường nhất, kiệu nhi tử lên vai, đi tới vườn hoa bắt côn trùng, cha con nhà này hẳn sẽ sống vui vẻ tới già.
Vân Triết ở trong lòng cha, nó giống Vân Âm lúc còn nhỏ, rất thích nắm tóc người khác, cứ ra sức vươn tay lên đòi túm tóc cha, Vân Âm thì ở bên ra sức ngăn cản, đồng thời dụ dỗ cha làm món ngon cho mình.
Nội trạch Vân thị đóng chặt cửa, giờ là thời gian gần gũi con cái, không cho người khác quấy rầy.
Còn bên ngoài nội trạch thì đã có thể gọi là người xe như nước rồi, các vị đại nho nếu không ở Trường An thì Hà Gian hoặc Sơn Đông, còn những nơi khác, nói một cách không khách khí là chẳng có nhân vật nào nổi bật.
Ra mặt chiêu đãi tất nhiên là các bác sĩ Thái học cùng một hệ với Đổng Trọng Thư, phía Vân thị chỉ có một vị yết giá một vị quản gia ra mặt.
Sau khi một đám văn nhân rôm rả chào hỏi nhau liền được gia phó Vân thị đưa tới khách xá nghỉ ngơi.
Làm những bị đại nho này tặc lưỡi xưng lạ không phải là nhà ở thoải mái của Vân thị, không phải là những món ăn lạ lùng ngon lành, hay là khung cảnh như thế ngoại đào viên của Vân thị trang tử.
Mà là những đồng phó cực kỳ thông tuệ.
Không ai ngờ đồng phó của Vân thị đều đọc sách biết chữ, một số đứa bé học thức không hề kém, thậm chí có người thầm so với đệ tử đắc ý của mình còn thấy không bằng, nếu nói sách vở thuộc làu làu thì đệ tử nhà mình hơn, nhưng nếu nói hiểu biết cùng ứng xử thì rõ ràng là thua người ta xa.
Vân thị không bạch đinh, đó là kết luận chấn động của các vị đại nho, phải biết rằng cả gia tộc lấy thi lễ truyền gia lâu đời cũng chẳng thể làm được điều ấy.
Đám đại nho mới tới Vân thị còn có chút ngầm xem thường, coi họ như đám thương cổ, bỏ tiền ra, để danh sĩ văn nhân tới, kiếm chút tiếng tăm, giờ mới hiểu mình sai rồi, hổ thẹn không thôi.