Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 826 - Q5 - Chương 145: Kế Hoạch Trăm Hoa Đua Nở Của Vân Thị.

Q5 - Chương 145: Kế hoạch trăm hoa đua nở của Vân thị. Q5 - Chương 145: Kế hoạch trăm hoa đua nở của Vân thị.

Lương Tán hầu hạ Hạ Hầu Tĩnh vô cùng bận rộn, thời gian qua hắn tích cực chắp nối quan hệ cho Hạ Hầu Tĩnh, để lão già này có thể in sách miễn phí. Tất nhiên muốn Trần Đồng in sách miễn phí là không thể, thế nên tìm kiếm tài trợ là công việc chính của hắn.

Hắn là nghĩa tử của Lương Ông, ông ta có tới sáu nghĩa tử như vậy, đều là nhi tử phó phụ trong nhà, vì không biết cha là ai, đám phó phụ lấy họ Lương Ông đặt cho chúng.

Làm người đại diện cho cá muối thì tất nhiên Hạ Hầu Tĩnh không chịu, cho dù Tào thị ra điều kiện rất tốt, ông ta vẫn từ chối. Ông ta thực sự không muốn dưới ba chữ Bạch Lộc Tập, lại có thêm hàng chữ "Cá muối Tào thị, thiên hạ vô song".

Mỗi khi lòng phiền muộn, ông ta lại tới bên ao sen, nơi đó có trà nương pha trà đãi khách, càng có cầm nương đánh đàn mua vui.

Rèm trúc buông xuống, thắp một ném hương, khói nhạt lượn lờ thoảng thoảng hương thơm dễ chịu, nước trà mát miệng, tiếng đàn dịu lòng, còn mỹ nhân hương sắc vẹn toàn càng làm người ta quên mình đang ở đâu.

Tiếc nuối duy nhất là mỹ nhân chỉ ở trong đình hai canh giờ, hết giờ là trà nương thu dọn dụng cụ pha trà, cầm nương ôm đàn cầm, sau đó bỏ lại cả đám đại nhỏ mà đi, gọi thế nào cũng không quay lại, hết sức vô lễ.

Khi Lương Tán tới viên đình đón Hạ Hầu Tĩnh thì trong đình chỉ còn lại mình ông ta, vẫn còn thẫn thờ buồn bã nhìn về phía trà nương, cầm nương đi mất.

“ Tiên sinh, tiên sinh, tiền trang Hàn thị có tin tức truyền tới, bọn họ chuẩn bị mời một số vị đại nho làm thơ mừng khai nghiệp, nhuận bút không nhỏ, tiên sinh có hứng thú không?”

Hạ Hầu Tĩnh lưu luyến thu ánh mắt nhìn bóng mỹ nhân lại:” Đủ để lão phu in sách không?”

“ Tiền trang của Hùng thị, Nam Quốc thị cũng sắp khai nghiệp, nếu tiên sinh tham gia tửu yến, tiểu tử gom đủ tiền cho tiên sinh.”

Hạ Hầu Tĩnh nhíu mày không đáp, tửu yến của tiền gia, ông ta không muốn, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cắn răng:” Đi thì đi.”

Lương Tán thấy bốn bề không người, nhỏ giọng nói:” Nếu tiên sinh có thể rủ thêm được vài vị tiên sinh cùng đi, tiểu tử cho rằng, tất cả văn chương tâm huyết của tiên sinh đều có thể đem in ấn, chứ vẻn vẹn nghìn cuốn thì uổng phí tài hoa của tiên sinh quá.”

Hạ Hầu Tĩnh gật đầu liên hồi, nhìn Lương Tán một lúc, hiền hòa hỏi:” Tiểu tử, ngươi có muốn đi theo lão phu không?”

Lương Tán sững sờ, sau đó ôm chầm lấy chân Lương Tán khóc lớn:” Nguyện nghe tiên sinh sai bảo.”

Hạ Hầu Tĩnh vuốt râu cười khà khà:” Theo lão phu rèn luyện vài năm, đợi tài học đã thành, lão phu viết một phong thư, đưa ngươi vào sĩ đồ.”

Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Mao Hài đang đào măng trong rừng trúc, vừa vui vẻ ngâm nga vừa dùng cuốc kéo mạnh một cây măng xuân ra, ném vào gùi.

Trẻ con Vân thị rất ưu tú, nhân tài nhiều như thế nếu đều là môn hạ Vân thị thì rất bất lợi, chỉ có cách đưa những đứa thông minh khôn khéo nhất nuôi ở nhà khác, mới đạt được mục đích trăm hoa đua nở.

Cũng chẳng phải lo những đứa bé đó sẽ quên gốc gác, với Mao Hài mà nói, những đứa trẻ này chỉ là đi học mà thôi, học thành tài, chúng sẽ về nhà, như Cẩu Tử vậy, trước kia cũng muốn ra ngoài gây dựng sự nghiệp, bỏ nhà mà đi, cuối cùng chẳng phải càng ra ngoài, càng thấy không đâu có thể so với Vân thị đấy sao?

Những đứa bé được cho ra ngoài cầu học đều đã trên mười tuổi, đã hoàn thành giáp dục sơ cấp, lại được đưa tới các cửa hiệu học việc một năm, nếu như dùng học thức từng trải mà nói, ở thời đại tỉ lệ biết chữ thấp thảm thương này, bọn chúng đều cực kỳ bất phàm rồi.

Muốn những đứa bé đã có tri thức khoa học cơ sở, có cách nhìn nhận khác về thế giới, có tầm nhìn rộng, lại bị thu hút bởi giáo dục kinh học khô khan khó hiểu là chuyện cực khó.

Giống như người đã ăn ngon, khó thích ứng được với món ăn đơn giản.

Vân Lang thích loại thay đổi một cách âm thầm đó, y không thích phương thức làm việc quá kịch liệt.

Lương Tán rời chỗ Hạ Hầu Tĩnh liền trở về nhà, nhà hắn không lớn, chỉ là một căn trong dãy nhà trệt mà thôi, nhà hai phòng một lớn một nhỏ, đủ cho ba mẹ con.

Tới phòng mẫu thân, lặng lẽ ngồi nhìn mẫu thân tết dây thừng.

“ Nhà ăn hết cơm rồi sao?” Phùng bà nhìn sắc trời bên ngoài, trời còn sớm, nhà ăn vừa mới mở thôi, sao đã hết cơm được:

“ Mẹ, con sắp đi rồi.”

Phùng bà sững sờ, tay đang buộc thừng buông ra, Lương Tán nhận lấy, tiếp tục giúp mẹ bện thừng, chuyện này mẹ phải một lúc mới thích ứng.

“ Tới nhà ai?”

“ Cao Lăng Hạ Hầu thị.”

Lương Tán tay cầm một sợi thừng kéo căng, một đầu thừng móc vào cột gỗ, tay kia thuần thục vắt bện thành sợi thừng lớn, so thẳng rồi đưa trả mẹ:” Con đi cầu học, không ở nhà, sau này mẹ và muội tử với bảo trọng, đừng lo cho con, đợi khi con học thành làm quan rồi, sẽ đón mẹ và muội tử đi.”

Phùng Bà lắc đầu:” Đi làm cái gì chứ, bằng vào chút bổng lộc con kiếm được sao mà đủ sống, mẹ vào muội tử con ở nhà vẫn hơn, lại nói muội tử con còn đang đi học, ra ngoài kia, làm gì có chỗ nào cho nữ tử đọc sách?”

Lương Tán gãi đầu:” Mẹ nói cũng phải, vậy để khi nào con làm quan thật lớn rồi sẽ đón mẹ và muội tử đi.”

Phùng Bà cười, gõ đầu nhi tử một cái:” Toàn nói linh tinh, có đâu tốt bằng ở nhà? Đợi con làm quan lớn, mẹ đã già, muội tử con cũng gả đi. Mẹ sống ở nhà thoải mái, chỉ cần động đậy được không cần con lo, tới khi không động đậy được nữa thì tùy con.”

Lương Tán chuẩn bị khuyên mẹ thì nghe Trương bà ở ngoài oang oang:” Phùng bà, Phùng bà, dấu nam nhân trong nhà đấy hả? Sao gọi đi đánh mạt chược mà không thưa?”

Phùng bà nghe vậy hớn hở mở rương lấy xâu tiền, lớn tiếng quát trả:” Đúng thế, tiểu nam nhân nhà ta ở nhà này, không giống bà, sinh ra hai thứ toi cơm.”

“ Mẹ ...” Lương Tán gọi lớn, nhưng mà mẹ hắn đã chạy ù đi rồi, ngoài truyền vào tiếng hai nữ nhân cãi vã, chỉ biết lắc đầu, đóng rương tiền lại:

Đóng cửa phòng, Lương Tán đi xuyên qua hành lang, tới tiểu viện tử của nhà Mao Hài.

Mao Hài đang xử lý măng đào được hôm nay, tước vỏ ngoài, chặt đoạn xanh, chỉ để lại phần trắng nõn để phơi măng khô, thấy Lương Tán tới, thuận tay ném dao cho hắn, rồi cầm ầm trà lên, ngồi xuống ghế tựa nghỉ ngơi.

Lương Tán thuần thục gọt măng, vừa hỏi:” Mao Hài đại ca, đệ nhất định phải tới Hạ Hầu thị cầu học sao?”

Mao Hài tu một ngụm nước:” Không nhất định bắt các ngươi phải đi, nhưng đó là con đường tốt, ai bảo đám nhãi con các ngươi học tốt như thế, ở nhà phí lắm. Gia chủ một năm chỉ tiến cử được có ba người, mười năm được ba mươi người, trẻ con nhà ta đứa nào đứa nấy ưu tú như thế, mười năm có thêm bao nhiêu đứa nữa, không gửi nhờ nhà khác thì biết làm sao, không chỉ ngươi, Bành Hải, Tiểu Yến Tử đều được người ta nhận rồi.”

Lương Tán vung tay chặt mạnh búp măng làm hai, lòng không muốn đi lắm:” Học vấn trong nhà đệ còn chưa hiểu hết, ra ngoài học làm gì?”

“ Tiểu tử, chớ xem thường, Hạ Hầu thị hay dở gì cũng là đại tộc vang danh thiên hạ, ắt có lý của họ, ngươi chớ tới đó rồi rốt cuộc thua kém người ta, làm nhà ta mất mặt.”

Lương Tán bị khích, nói:” Được, đệ ra ngoài lưu lãng một hồi.”

“ Làm xong rồi đi đâu thì đi.” Mao Hài nhắm mắt lại phẩy tay như đuổi ruồi, chẳng có tí lưu luyến nào.

Lương Tán chặt xong búp măng cuối cùng ra ngoài lang thang một lúc, quyết định tới học đường thăm muội tử, hắn đã mười ba tuổi rồi, không còn phải tới học đường nữa, vừa nhô đầu lên khỏi cửa sổ thì Hồng Tụ phát hiện ra từng mắt nhìn, nó gãi đầu cười nịnh.

Muội tử đọc sách rất chuyên tâm, không phát hiện ra Lương Tán, làm hắn có chút thất vọng, đợi một lúc Hồng Tụ tiên sinh vẫn giảng bài không hề có ý dừng lại, ủ rũ rời đi.

Mọi người đều sống rất tốt, mẹ đi đánh mạt chược, muội tử đi học, Mao Hài đại ca ngủ trưa ... Chẳng có gì phải lo. Từ hôm nay trở đi, hắn là đệ tử của Hạ Hầu Tĩnh tiên sinh rồi, việc đầu tiên là phải in cho được sách của tiên sinh.

Tới nơi ở của Hạ Hầu Tĩnh, Lương Tán bắt đầu cầm bút viết "Hùng tiên sinh tục hạ: Được nghe ..."

Bình Luận (0)
Comment