Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 827 - Chương 146: Tiền Đồ Vô Hạn. (1)

Chương 146: Tiền đồ vô hạn. (1) Chương 146: Tiền đồ vô hạn. (1)

Trương An Thế về tới trang viên, trước tiên tới phòng Vân Lang, trò chuyện tới một canh giờ, sau đó mới về phòng mình cuốn chăn ngủ tít mù.

Vân thị tiến hành giao dịch với tiền gia vô cùng kín đáo, khi người Trường An còn chưa nhận ra, một liên minh tiền trang sơ bộ đã hình thành.

Xưởng đúc tiền Vân thị không còn thuộc về riêng Vân thị nữa, mà là sở hữu chung của tiền gia, bất kể ai cũng có thể đem số tiền đồng các loại đang nắm trong tay đúc thành Vân tiền, chỉ cần trả phí đúc tiền, không cần phải tốn chi phí đổi tiền cao tới ba thành như trước kia nữa. Như thế từ nay về sau, toàn bộ tiền gia ở Trường An sẽ chỉ cho vay Vân tiền, cũng chỉ thu nạp Vân tiền.

Thông qua thương lượng, đúc bao nhiêu tiền, tiền gia phải gửi vào tiền trang lượng vàng bạc tương ứng, từ ý nghĩ nào đó mà nói, mỗi một đồng Vân tiền phát ra, sẽ có tỉ lệ vàng bạc nhất định, đó là thứ bảo hiểm cho giá trị ổn định của đồng tiền này.

Tất nhiên, chuyện này có thể làm một cách kín đáo, nhưng không thể thiếu sự tham gia của quan phủ, Tang Hoằng Dương xuất hiện trong suốt quá trình thương lượng đó, nhưng không nói một lời, chỉ xem Trương An Thế giao phong với đám Hàn Trạch, Hùng Như Hổ.

Tỉ lệ cho vay tiền cực kỳ bất hợp lý trước kia biến thành một thành tám, tuy cao hơn Vân Lang dự kiến một chút, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp nhận.

Lưu Triệt xử lý xong chính sự trong ngày, đặt bút đỏ xuống, trên bàn chỉ có văn thư cuối cùng chưa phê duyệt.

Văn thư này do Lưu Cư từ Thục trình lên, sau khi xem xong, Lưu Triệt có chút hối hận gửi Lưu Cư đi tây nam.

Trước kia hai vị thống lĩnh của Tú Y sứ giả dẫn một nghìn sáu trăm giáp sĩ tới Điền Quốc, Dạ Lang Quốc, người khác chỉ nhìn thấy lợi ích, nhưng không biết rằng tinh nhuệ của Tú Y sứ giả đã mất đi bốn thành.

A Kiều đã đi qua trước mặt Lưu Triệt tới ba lần rồi, thấy Lưu Triệt vẫn bơ đi như không, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:” Chỉ vài tiểu quốc, sao khiến bệ hạ lo lắng như thế?”

“ Nếu chỉ có Điền Quốc, Dạ Lang Quốc, bằng vào tinh binh mãnh tướng mà Cư Nhi mang theo, đối khó không khó, trẫm lo Nam Việt Quốc kia.”

A Kiều lấy làm lạ:” Nam Việt Quốc rất nghe lời, năm nay còn tiến cống không ít mà.”

Lưu Triệt thở hắt ra:” Cư Nhi trong tấu chương nói, sau khi hạ được Dạ Lang Quốc sẽ dẫn quân nam hạ tới Nam Việt Quốc.”

A Kiều nhíu mày:” Bệ hạ sẽ không để nó làm thế chứ?”

“ Tần thủy hoàng phái năm mươi vạn quân nam hạ, ba năm quân không cởi giáp, tay không rời nỏ, chiến đấu với người Việt, người Việt trốn vào rừng sống cùng cầm thú chứ không chịu để quân Tần bắt. Năm lộ đại quân đều sa lầy, chỉ có Đồ Tuy đánh được vào Lĩnh Nam, thế nhưng danh tướng một thời táng mạng sa trường, người Việt nửa đêm đánh người Tần, xác trải mười dặm ...”

“ Bao năm qua trẫm coi Nam Việt là mối họa lớn, nhiều lần muốn trừ, nhưng nghĩ tới điều này mà mãi không hạ quyết định. Lộ Bác Đức cũng nhiều lần dâng thứ nói, nếu không tiến công Nam Việt, tướng sĩ phái đi sẽ già mất.”

“ Nay Cư Nhi tuổi trẻ khí thịnh, suất quân tiến vào Nam Việt, trẫm nhất thời không biết nên dung túng, hay là ngăn cản.”

A Kiều dứt khoát nói:” Tất nhiên là phải ngăn cản, bệ hạ con cái không nhiều, Cư Nhi hiện là đứa tương lai nhất, uổng phí ở Lĩnh Nam không đáng. Đại Hán ta nay nước giàu dân mạnh, phái một sứ giả mang quốc thư của bệ hạ đi, nói cho Nam Việt quốc chủ biết, xem chúng ứng đối thế nào hẵng tính.”

Lưu Triệt gật đầu:” Thăm dò một chút cũng không sao, trẫm phái Lộ Bác Đức sẵn sàng tiếp ứng.”

Rồi cầm bút phê lên tấu chương một chữ "được".

A Kiều vừa nhìn móng tay của mình vừa nói:” Chuyện này bệ hạ đừng nói lại với Vệ thị, tránh cho ả nghĩ rằng thiếp thân bịa đặt thị phi, dồn nhi tử ả vào chỗ chết. Giờ thiếp chỉ muốn sống yên bình, không muốn tham gia vào những chuyện lằng nhằng đó.”

Phê tấu chương xong, Lưu Triệt gạt bỏ suy nghĩ phiền loạn trong lòng, kéo A Kiều tới gần:” Vừa rồi nàng đi qua đi lại mấy lần, có chuyện quan trọng gì muốn nói sao?”

A Kiều cười, đặt một chồng giấy dầy lên bàn:” Tiền gia đổi thành tiền trang rồi, bệ hạ xem kỹ đi.”

Lưu Triệt đẩy ra:” Bình mới rượu cũ mà thôi có gì đáng nói.”

“ Không phải thế đâu, Vân thị rút lui rồi, nhượng bộ rất lớn với Hàn Trạch, ngay cả cái xưởng đúc tiền thu lợi cực lớn kia cũng mang ra cho tiền gia cùng dùng.”

Lưu Triệt cười nhẹ:” Y cũng biết khôn đấy, ngũ thủ tiền của trẫm đã bị Vân tiền chèn ép tới sắp biến mất rồi, trẫm vốn muốn gọi y tới chất vấn, không ngờ y đã đi trước một bước xử lý rồi, tên này trơn quá mức rồi.”

“ Bệ hạ nhầm rồi, tiền gia sau này sẽ chỉ dùng Vân tiền, ngũ thủ tiền của bệ hạ sẽ càng gian nan.”

“ Hừ, tiền quan mà lại không đấu lại tiền tư doanh, thật là vô lý, chỉ cần một ý chỉ của trẫm, Vân tiền sẽ bị phế trừ.” Lưu Triệt không coi vào đâu, hắn cho rằng Vân tiền tồn tại tời giờ là do lòng nhân từ của hắn, Vân Lang in hình hắn lên đồng tiền nên hắn mới nhân nhượng, nếu không đã không cho Vân Lang cơ hội hút máu bách tính:

A Kiều lấy từ trong ống tay áo ra một đồng tiền đặt trong tay, bĩu môi:” Còn không phải tự bệ hạ gây ra, trước kia dựa vào uy quyền phát ra Bạch Lộc tệ, chẳng bao lâu thu lại rồi, giờ người cầm Bạch Lộc tệ trong tay khác gì miếng da vứt đi không? Còn tiền của Vân thị người ta, lấy vàng bạc tương ứng làm thế chấp, đừng nói tiền này làm bằng đồng, cho dù là cái lá đóng dấu Vân thị lên đó, cũng có thể dùng như tiền, vì mang cái lá đó đi đổi được vàng bạc thật.”

Lưu Triệt thấy mất mặt lắm, giọng cao lên:” Ý nàng là gì?”

“ Bệ hạ bảo Tang Hoằng Dương giải thích đi, hắn tham dự tửu yến tiền gia từ đầu tới cuối đấy.”

Lưu Triệt nghe nói chuyện này có Tang Hoằng Dương tham dự thì không gấp nữa, Tang Hoằng Dương đã không ngăn cản tại chỗ, càng không lập tức thông báo lên, tức là có lợi ích nhất định, hắn còn đang cân nhắc sẽ có tấu chương báo lên sau.

Càng ngày Lưu Triệt thấy không theo kịp lối tư duy của Vân Lang nữa, thế càng không có lý do gì mà A Kiều hiểu:” Vân Lang nói với nàng ra sao?”

“ Y nói là đồng là đồng, y không muốn dùng cái thứ này thay tiền tệ nữa, mỏ đồng vốn ít, sau này thiên hạ càng giàu có, tài sản làm ra ngày một nhiều, đồng sẽ không đủ dùng, nên cần chuẩn bị sớm cho ngày rút tiền đồng ra khỏi giao dịch.”

Lưu Triệt nắm chặt chén trà trong tay, gân nổi hết lên:” Y định bao giờ thi hành chuyện này.”

A Kiều cười lớn:” Hai trăm năm sau, hoặc có lẽ phải lâu hơn mới được...”

Lưu Triệt buông tay, cũng cười phá lên theo nàng.

… …

Khi năm nghìn cuốn sách toàn bộ đặt trong phòng Đổng Trọng Thư, ông già xưa nay nổi danh trầm ổn hoan hỉ như đứa trẻ con.

Số sách này đáng lẽ đặt ở trong kho, nhưng Đổng Trọng Thứ lại nhất quyết sai đám đồ tử đồ tôn chuyển hết vào phòng mình mới chịu, tay sờ mó vuốt ve rồi hít ngửi như lão già biến thái.

Cái phòng ngủ vốn chẳng rộng, lại còn chất đầy sách, giờ ngay cả chỗ đặt chân cũng không còn nhiều nữa.

Đổng Trọng Thư vui sướng vuốt ve cuốn sách trong tầm tay:” Đây mới là phòng ngủ của người đọc sách.”

Vân Lang nhìn cái phòng mà toàn bộ đồ đạc dư thừa bị dọn ra ngoài, chỉ còn lại duy nhất một cái giường, một cái bàn, một cái tủ, trong phòng chất đầy sách in bằng thứ mực thơm, mùi nặng tới làm y chảy cả nước mắt, vậy mà Đổng Trọng Thư hít lấy hít để ... Tựa hồ muốn hít hết mùi bay ra, không chịu phí dù chỉ một chút, đến đám nghiện đời sau cũng không hít nhiệt tình như ông ta.

Lúc này Đổng Trọng Thư hoàn toàn quên mất lý tưởng vĩ đại, chỉ đơn thuần kiêu ngạo vì tác phẩm của mình.

Thấy Lão Đổng thi thoảng dùng tay chấm nước mắt là hiểu tâm tình ông ta ra sao, Vân Lang cười:” Tiên sinh có cần Vân mỗ giúp tặng đi không?”

“ Đây là năm nghìn nữ nhi của lão phu, chỉ có bậc chi sĩ mới xứng.”

Vân Lang gật đầu:” Chuyện gả khuê nữ thì tiên sinh tự làm vậy, Vân mỗ không vượt phận sự nữa.”

Thấy ông ta lại lần nữa chìm đắm trong hạnh phúc, Vân Lang lặng lẽ rời đi, sau đó mở hết cửa sổ ra, tránh ông già chết ngạt trong đó.

Bình Luận (0)
Comment