Hạ Hầu Tĩnh vừa dự tiệc về, say khướt đi qua sơn cư của Đổng Trọng Thư, từng làn gió xuân mang theo hương thơm ngào ngạt, bất giác dừng lại ngửi, mới đầu còn nghĩ là hương hoa, sau ngửi kỹ mới không phải:” Mùi này là mùi gì thế?”
Lương Tán hít mấy cái:” Chắc là sách của Đổng công in xong rồi, đây là mùi hương liệu cho vào mực, gọi là mực thơm.”
“ Mực vì sao lại cho thêm hương liệu?” Hạ Hầu Tĩnh sững người:
“ Tiểu tử nghe nói xưởng in khi in một số sách học vấn cao thâm thêm vào một sổ hương liệu giúp đầu óc tỉnh táo, đọc sách sẽ hiệu quả hơn.”
Hạ Hầu Tĩnh vuốt râu:” Bạch Lộc tập của trẫm cũng cần thêm hương.”
“ Tiên sinh, không chỉ thêm hương, sách tốt còn dùng thứ giấy dày nhất trắng nhất, chữ có thể in to rõ ràng hơn, dùng cách in nổi nữa thì sách in ra có thể xem như báu vật .... Chỉ là rất tốn tiền.”
Hạ Hầu Tĩnh phất tay:” Cứ làm vậy đi, nếu tiền tài không đủ, lão phu điều trong nhà tới, ài, nếu Hạ Hầu thị có thể tự in sách thì tốt rồi, không phải cúi đầu với người ta.”
Lương Tán dìu Hạ Hầu Tĩnh tới sơn cư, lão phó vội vàng lên đón, hai người hợp lực mới đưa được ông ta lên giường, bảo lão phó chăm sóc lão tiên sinh, hắn vội vàng rời đi hoàn thành việc ông ta giao phó, để càng được coi trọng.
Hạ Hầu Tĩnh uống mấy ngụm trà súc miệng, bóp cái đầu lâng lâng:” Hỏi rõ chưa?”
Lão phó khom người nói:” Hỏi rõ rồi ạ, Lương Tán là con của phó phụ, hoàn toàn không dính líu của Vân thị.”
“ Chỉ là con một phó phụ, làm sao có học thức tốt như thế?”
“ Toàn bộ trẻ con Vân thị đều được đi học, vốn là để bồi dưỡng làm quản sự, chưởng quầy trong nhà, nhưng con cái phó phụ chỉ được học tới biết chữ, không được dạy dỗ đặc thù. Lương Tán nếu như không gặp được tiên sinh, đợi thêm một hai năm nữa được đưa đi làm học đồ, cùng lắm chỉ làm chưởng quầy là hết.”
“ Đệ tử đích truyền của Vân thị chỉ có Hoắc Quang, Tào Tín, Lý Vũ, Hoắc Nhất, Hoắc Nhị, Hoắc Tam mà thôi, được đích thân hầu gia dạy bảo.”
“ Chỉ là con phó phụ học vỡ lòng mà đã ưu tú thế rồi.” Hạ Hầu Tĩnh cảm khái:” Tiền đồ Vân thị thật không cách nào đong đếm được.”
………… …………. ……………..
Trần Đồng ngồi vắt chân trên giường gấm nhìn Lương Tán ăn bánh ngấu nghiến:” Thật đáng thương, đi dự tiệc mà lại đói thành thế này thì đúng là lạ.”
Lương Tán vừa ăn vừa đáp:” Hạ Hầu tiên sinh rất chú trọng thượng hạ tôn ti, nên tiểu tử không được ăn, chỉ được đứng một bên hầu hạ thôi.”
Trần Đồng tợp một ngụm rượu:” Sau này ngươi khó sống rồi, ta còn định xin gia chủ cho ngươi tới xưởng in cơ.”
Lương Tán lườm Trần Đồng:” Không tin, Trần thúc thúc ngài hận không thể làm cả xưởng in chỉ có một mình mình, giờ cháu đi rồi, thúc lại chẳng sướng quá.”
“ Ha ha ha, thẳng tiểu tử đã biết rồi còn mỉa mai ta, nói đi, tìm ta làm gì?”
“ Hạ Hầu tiên sinh rất hứng thú với xưởng in, cháu chuẩn bị học lén, thúc thấy khi nào bắt cháu thì thích hợp?”
Trần Đồng cười gian:” Khi nào Lão Hạ Hầu tới xưởng in, ta chỉ trích ông ta, ngươi gánh tội thay.”
Lương Tán nhét miếng bánh táo cuối cùng vào miệng, nuốt ực một cái, uống ngụm nước cho trôi:” Không được như thế hỏng thanh danh, sau này cháu làm quan thế nào?”
Trần Đồng nhíu mày:” Ngươi chắc vị tiên sinh đó thèm muốn xưởng in?”
Lương Tán cầm cả ấm trà lên tu:” Thiếu chút nữa là viết lên mặt rồi, cháu làm sao nhầm được.”
“ Bí mật của xưởng in là nằm ở mực, số còn lại chẳng có gì cao minh, muốn xem gì thì xem, muốn học trộm gì thì cứ học.” Trần Đồng thí nghiệm mực in suốt nửa năm trời, phối hợp hàng trăm thứ khác nhau mới tìm ra được công thức phù hợp, tốn kém không biết bao nhiêu tiền mà kết. Khi đó nếu không có hầu gia khuyến khích cổ vũ thì chính hắn cũng bỏ cuộc rồi, không tin nhà khác có được kiên trì đó.
“ Dù sao phải làm cho giống một chút …”
Lương Tán ghé tai Trâu Đồng thì thầm, không lâu sau mọi người nghe thấy tiếng Trâu Đồng chửi bới ầm ĩ, sau đó Lương Tán chạy trước, Trâu Đồng như con lợn rừng to lớn cầm dao la hét đòi chém đuổi theo, loạn cả xưởng in.
Tất nhiên đống thịt mỡ di động như Trâu Đồng không làm gì được Lương Tán, để hắn chạy thoát.
Lương Tán uể oải về nhà, có chút nản chí.
Từ khi Hạ Hầu Tĩnh ám thị Lương Tán trộm bí phương của xưởng in, chuẩn bị nhà mình cũng mở một xưởng in riêng, hắn đã không còn coi Hạ Hầu Tĩnh là bậc chí sĩ đạo đức nữa.
Vân thị không có gia huấn, trong học đường cũng không có học huấn, mỗi người Vân thị đều có chủ kiến cá nhân rất mạnh.
Lương Tán là đứa bé gốc gác không rõ, ngay cả họ của hắn cũng là mượn của người khác, vì thế nó rất khó sinh thiện cảm với người ngoài. Vân thị là nhà hắn, là gian phòng ấm áp mà hắn lớn lên, là đứa bé thông minh, sao hắn không biết nếu không ở Vân thị sẽ có kết cục thêm thảm thế nào.
Nếu Hạ Hầu Tĩnh là vị đại nho đức độ, Lương Tán dùng lễ đối đãi với ông ta, nhưng ông ta nhìn trúng Lương Tán không phải vì tài học, mà là muốn gây bất lợi cho Vân thị, Lương Tán sẽ làm việc theo suy nghĩ của mình.
“ Ăn hết thịt đi.” Lương Tán quát muội tử, sau đó gắp một miếng thịt lớn cho vào bát muội tử:
“ Muội không ăn, muội không muốn thành Sửu Dung.” Lương Tiểu Muội gắp thịt trả lại bát đại ca:
Lương Tán làu bàu:” Khỏe mạnh mới là quan trọng, tướng mạo tác dụng gì, chỉ cần ca ca làm quan lớn, sau này muội muốn gả nhà nào chả được.”
Tiểu cô nương ghét nghe thuyết giáo, và thật nhanh hết cơm trong bát, để bát lại cho mẹ rửa, còn mình thì chạy ù đi mất.
Phùng bà hôm nay vận may không tốt, thua tới sáu Vân tiền, trong lòng không vui, định trách mắng nhi tử với khuê nữ, thấy sắc mặt nhi tử không tốt cũng thôi không nói nữa.
Lương Tán ăn cơm xong nói với mẹ:” Mấy ngày tới không ra nhà ăn lấy cơm nữa, khi con đi rồi, muốn ăn với mẹ và muội tử một bữa cũng khó.”
“ Cao Lăng thôi mà, khoái mã một ngày là tới.” Phùng bà không quá buồn:
Lương Tán thở dài:” Có nhi tử của phó phụ nào có khoái mã không?”
“ Nhà ta có mà, chuồng ngựa đầy ra đấy, mấy ngày trước gia chủ chê nhiều chiến mã nuôi phí cỏ, tặng đi một ít, con cưỡi đi một con, ai để ý.”
Mẹ sống ở Vân thị lâu, không ra ngoài, quên mất ngoài kia là thế giới gì rồi, Lương Tán không biết nói thế nào, hắn đi theo Hạ Hầu Tĩnh dự tiệc chẳng có một miếng cơm, nói gì tới thứ khác.
Ăn cơm xong lại tới sơn cư, lão phó đang hầu hạ Hạ Hầu Tĩnh dùng cơm, Lương Tác nhìn cơm nước trên bàn nói:” Tiên sinh ăn uống đạm bạc quá.”
Hạ Hầu Tĩnh cười:” Rau của Vân thị rất ngon, chập tối uống ít cháo hoảng, ăn vài món rau, điều dưỡng dạ dày là tốt nhất. Nghe nói ngươi xung đột với người xưởng in.”
“ Hiểu nhầm thôi ạ, quản sự Trần Đồng đã đồng ý giúp tiên sinh in sách, ngay mai xếp bản in, tối đa năm ngày sẽ có một nghìn cuốn sách.” Lương Tán cúi đầu nói:
Hạ Hầu Tĩnh vẫn gặng hỏi:” Vậy sao lại xung đột, chuyện thêm hương vào mực không ổn thỏa?”
“ Không ạ, tám ngày nữa là ngày tụ hội mà Đổng công ước định, học sinh muốn hoàn thành in ấn trước khi ác bậc đại nho tới, để học vấn của tiên sinh được mỗi vị đại nho biết tới.”
Hạ Hầu Tĩnh đặt đũa xuống thở dài:” Lão phu biết thời gian qua tiền bạc kiếm được còn chưa đủ để in sách, bất kể là Vân thị, hay tên quản sự tiện kia đều thân cận với Đổng công, coi thường học thuyết của ta. Ngươi muốn mượn sức Vân thị để hoàn thành mục tiêu không dễ dàng, mai tiền sẽ đưa tới, in sách mới là chính sự, không cần phải khổ sở cầu xin bọn họ.”
“ Hạ Hầu thị tuy không giàu có lắm, nhưng một vạn Vân tiền vẫn ứng phó được.”
Lương Tán hổ thẹn thi lễ thật sâu với Hạ Hầu Tĩnh, xoay người rời sơn cư, thân hình gầy nhỏ mau chóng biến mất trong bóng tối.
Hạ Hầu Tĩnh cầm bán cháo rau lên ăn ngon lành, người trẻ tuổi mà, gặp chút va vấp cũng là nên thôi, sau khi tìm hiểu tình huống, giúp đỡ thích hợp mới là phong phạm của trưởng giả.
Có như thế mới khơi lên nhiệt tình làm việc của môn hạ đệ tử.
… …
Kế hoạch của Vân Lang giờ mới có hiệu quả, đúng là vì lợi ích trăm năm phải trồng người mà.