Đại Vương rất ghét con hươu sao cứ thích sán tới gần nó, ngay từ đầu nó đã ghét rồi, chỉ cần con hươu dám tới gần nó sẽ tát bay ngay.
Hôm nay thì khác, khi Vân Lang đi qua chỗ Đại Vương nằm, thấy con hươu sao ngoan ngoãn dựa vào người Đại Vương rất yên tĩnh, cái đầu gác lên đuôi Đại Vương, mà nó chẳng giận, vẫn nằm im đó.
Đến lần thứ ba Vân Lang đi qua liền cảm thấy không ổn đi tới cãi cằm Đại Vương, nếu là bình thường nó sẽ hoan hỉ ngẩng đẩu, vươn cổ ra cho Vân Lang gãi, hôm nay nó vẫn ủ rũ gác đầu lên móng, chẳng mảy may nhúc nhích.
Vân Lang thấy vậy đi tới bên cạnh con hươu, khẽ vỗ vỗ đầu nó, mới phát hiện, nó chết rồi ... người cứng đờ rồi, đã chết lâu rồi, mắt khép lại rất yên bình. Y không quá buồn, chỉ khẽ thở dài, vỗ vỗ đầu nó vài cái coi như từ biệt lần cuối, với một con hươu mà nói có thể chết già như vậy là phúc lớn ...
Lông Đại Vương ươn ướt, đó là do sương đêm hôm quá, chứng tỏ là nó nằm đây suốt cả đêm.
Khi các phó dịch mang con hươu đi chôn ở vị trí đẹp trong hoa viên, Đại Vương mới đứng dậy đi tới chủ lâu, đứng ở mái hiên đây ánh nắng giũ mạnh người, khiến nơi ánh sáng chiếu qua còn xuất hiện cái cầu vồng nho nhỏ.
“ Sư huynh, có phải Đại Vương thương tâm lắm không?” Tô Trĩ kéo tay Vân Lang hỏi nhỏ:
“ Ta cũng không biết hổ có tâm trạng như thế không, nhưng mà trông có vẻ nó không vui.”
“ Để muội đi chuẩn bị gan lợn cho nó, có lẽ nó sẽ khá hơn.”
Vân Lang vừa mới gật đầu thì Đại Vương rời khỏi mái hiên lững thững đi vào Ly Sơn, dưới ánh nắng, màu lông nó sáng lên, trầm tĩnh uy nghi như một vị quân vương chân chính.
Núi cao hổ gầm, trong núi truyền ra tiếng gầm của Đại Vương, chim sợ hãi dáo dác bay đầy trời, Vân Lang nghe thấy sự phẫn nộ không cách nào áp chế trong đó.
“ Nói như vậy con hổ nhà ngươi đang mặc sức chém giết trong Ly Sơn.” Ngón tay A Kiều vẫn trắng muốt như thế, cầm chén trà sứ màu xanh càng nổi bật:
“ Năm xưa con hươu kia là do Đại Vương bắt về để ăn thịt, nhưng vì nó có sữa, mà thần bị thương nặng, ân sư liền dùng sữa hươu nuôi thần mới sống được, thần mang ơn nó cho nên nuôi tới tận bây giờ.” Vân Lang rất thích tán gẫu với A Kiều, hôm nay đẹp trời, rất hợp làm chén trà bên ao sen:
“ Vậy ta ta cứu ngươi bao nhiêu lần nhỉ?”
Vân Lang ngó lơ chỗ khác:” Không nhớ nữa, hình như không có thì phải.”
“ Đồ vô tri.” A Kiều bật cười:” Phải rồi, hỏi ngươi một chuyện, ngươi thấy bản thân có thể sống được bao lâu?”
Vân Lang chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới chuyên này, đặt chén xuống:” Thần muốn sống tới tám mươi tuổi, chỉ là không biết ông trời có nể mặt không.”
“ Nhân sinh thất thập cổ lai hi, ngươi tham lam quá.”
“ Thế gian này quá đẹp, thần không muốn rời đi quá sớm.”
“ Cho nên ngươi mới nghiên cứu ẩm thực và y thuật à?”
“ Đúng thế, sống thêm một khắc là thêm một phần đặc sắc, chết vinh không bằng sống lười, đó là cái nhìn kém cỏi của thần đấy.”
A Kiều hứng thú ghé tới gần:” Ngươi nghĩ ta sống được bao lâu?”
“ Không biết, có điều con người sống bao lâu phải xem khí vận, nương nương vượt qua được đại nạn, vận khí không tệ đâu.”
A Kiều hài lòng với câu trả lời này, đứng lên nhìn về phía Phú Quý thành, nàng không những vượt qua đại nạn, còn làm ra công tích không ngờ:” Lầu các trong thành ngày càng cao rồi, đứng đây cũng nhìn thấy.”
Vân Lang kiến nghị:” Nương nương chuyển vào thành sống đi, Trường Môn cung tuy xa hoa, nhưng quá tĩnh mịch.”
“ Đây là cung điện bệ hạ xây cho ta, sống cả đời không thấy chán. Nhân sinh bất quá trăm năm, thế nào cũng phải để lại gì chứ, ta sống nơi này, coi như để lại một giai thoại, khiến người đời tin, người có tình rồi sẽ có kết quả tốt, tránh để người như ngươi dạy hư bọn họ.” A Kiều lắc đầu, dù nàng giờ chẳng tin vào chuyện đó nữa, nhưng cần để người khác tin:” Được rồi, nói chút chính sự đi, nếu không tiếp tục chủ đề này, e rằng có bao nhiêu tâm sự bị ngươi nhìn ra hết mất.”
Vân Lang ngẫm nghĩ một lúc nói:” Muốn quốc gia giàu có, trước tiên phải khiến nó trở nên sôi động, vì thế thần đang nỗ lực phổ biến khái niệm hàng thông thiên hạ, để Trường An có thể ăn quả ngon của Lĩnh Nam, có lông thú đất bắc, có nghĩa là bất luận nam bắc đều có thương cổ qua lại, coi như đã được bước cơ bản.”
“ Tiếp theo đó làm tiền thông thiên hạ, khiến bách tính quen dùng tiền giải quyết giao dịch, như thế triều đình cũng đạt được mục đích dùng tiền chi phối thiên hạ. Một quốc gia đại nhất thống, không thể dùng lực lượng quân sự uy hiếp, còn dùng cả lực lượng kinh thế ước thúc, và thừa nhận về văn hóa.”
“ Đổng Trọng Thư đang tiến hành phần văn hóa, bệ hạ nắm quân sự, còn thần muốn thông qua hàng hóa qua lại để gắn kết thiên hạ lại một chỗ, để những kẻ có dã tâm không cách nào chia cách, dù có bị tách ta, sớm muộn cũng hợp lại.”
“ Nếu tạo thành được đại thế thiên hạ phân lâu tắc hợp, Vân Lang có thể yên tâm chôn xuống mộ, không phải nuối tiếc nữa.”
A Kiều nghe rất chăm chú:” Những lời này sao không nói với bệ hạ, bệ hạ đợi nghe rất lâu rồi.”
Vân Lang buông một tiếng thở dài:” Nương nương cũng biết thần và bệ hạ không hợp, cứ tấu đối với nhau là bùng phát mâu thuẫn, không có lợi cho chuyện thần muốn làm. Giả như thông qua nương nương chuyển lời, bệ hạ có không gian để cân nhắc, không tới mức nhìn thấy cái mặt thần là tức giận, không nghĩ gì được nữa.”
A Kiều nhớ lại những lần Vân Lang và Lưu Triệt tấu đối, gần như không lần nào kết thúc vui vẻ, Vân Lang tất nhiên luôn thua thiệt, nhưng y cũng chẳng nhịn ngấm ngầm trả đũa nho nhỏ làm Lưu Triệt không thoải mái, khiến mâu thuẫn hai người cứ âm ỉ mãi:” Đúng là thế thật, thôi thì ta đành làm người chuyển lời, nếu không mỗi lần hai người tấu đối, ta lại thon thít tìm cách hòa giải. “
“ Nói cho ngươi một việc, Quách Giải binh bại ở Hỉ Mộng khẩu, man vương thiêu chết hơn năm trăm người, đệ tử ngươi thì phá Lô Thủy, biến quốc gia của người ta thành đầm lầy, bây giờ đại quân đang đợi nước rút để tiến quân.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Vì sao lại nói là Quách Giải binh bại?”
A Kiều cười nhạt:” Như thế dễ nghe hơn nói Thường Sơn vương Lưu Cư binh bại chứ sao.”
Chớ đem thành bại luận suy anh hùng.
Quách Giải tuy bại nhưng đáng gọi là anh hùng, dám thay người khác gánh chịu thất bại trước Lưu Triệt chỉ có hắn thôi, vì Lưu Triệt là quân vương không chấp nhận thất bại.
Nhất là khi phú quốc cường dân, mỗi lần thất bại với hắn là một sỉ nhục.
Khi Vân Lang đang đợi nghe tin Quách Giải bị chặt đầu thì A Kiều lại nói:” Bệ hạ không những an ủi, con thăng quan cho hắn.”
Vân Lang tròn mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của A Kiều:” Cớ sao?”
“ Tấu chương của đệ tử ngươi nói Quách Giải sở dĩ thất bại là để dụ địch, nếu không nó không có cơ hội dùng nước sông diệt địch, dù sao tử thương là người bộ nô đoàn, bệ hạ đành vỗ về những người quyên mình vì nước.”
“ Nói vậy là trong mắt mọi người Thường Sơn vương không bại?”
“ Đúng thế, đệ tử ngươi không thừa nhận, lại còn nhất quyết thỉnh công cho Quách Giải, sự việc hợp tình hợp lý, bệ hạ cũng không nói được gì.”
Từ khi Hoắc Quang rời khỏi Quan Trung, dù không thích Quách Giải, cũng không phải một lòng trung thành với Lưu Cư, nhưng ra trận thì mọi người là chỉnh thể, hạ thấp Quách Giải, coi thường Lưu Cư không đem lại bất kỳ ích lợi gì.
Quách Giải không tiếc mạng sống gánh tội thay Lưu Cư, cuối cùng người Lưu Cư cảm tạ lại là Hoắc Quang, vì Quách Giải gánh tội chỉ khiến hắn tránh bị phạt, nhưng Hoắc Quang chuyển bị thành thắng, còn khiến hắn được hoàng đế khen ngợi.
Tầng cấp khác nhau, kết quả tạo thành khác nhau, Quách Giải lấy mạng để đổi sự cảm kích của Lưu Cư, chớp mắt bị Hoắc Quang che mờ.
Kết quả này không phải điều Quách Giải muốn.
Tiến quân tây nam tuyệt đối không đơn giản như người Quan Trung nghĩ, miệng có thể một tấc lên tận trời, còn thực tế ở tây nam cả ngày khó tiến quân được ba mươi dặm.
Lượng nhỏ tinh nhuệ có thể hành quân nhanh chóng, còn đại quân thì mỗi bước hành quân sẽ là khảo nghiệm chưa từng có.