A Kiều là mỹ nhân thích ngủ, bởi thế nói chuyện với Vân Lang một lúc là hai mắt hai mắt bắt đầu lim dim, giọng nói như mê ngủ, với nam nhân mà nói, cảnh đó hết sức cám dỗ, Vân Lang lại không dám nhìn nhiều, vội vàng cáo biệt.
Bĩu môi nhìn Vân Lang vội vàng đi như trốn, A Kiều tới trước gương đồng to bằng người mình, nhìn mỹ nhân trong gương mà luyến tiếc:” Bệ hạ là đồ mù mắt.”
Mỗi lần gặp A Kiều xong, Vân Lang thường rất thích ở bên lão bà, nếu có Hồng Tụ nữa càng tuyệt vời.
Hai mỹ nhân sắc nước hương trời ở bên, phía trước còn mỹ nhân đang pha trà, khuê nữ đang trêu chọc cho đệ đệ chập chững đuổi theo mình.
Tiếng cười trẻ thơ truyền khắp nhà.
Đại Vương đã về, thương tích chẳng chịt.
Bộ lông đẹp đẽ có bảy tám vết thương lớn, cả khuôn mặt ngốc ngốc đáng yêu cũng có vết thương làm nó trở nên đáng sợ, tai bị rách một mẩu, toàn thân máu me làm nó hết sức bẩn thỉu, cái bụng lại dẹp lép.
Có điều thế mới là vua sơn lâm, uy phong đứng đó, dù thân cận như Lương Ông cũng không dám lại gần.
Đại Vương đi tới chỗ Vân Lang rồi nằm bẹp xuống, đem thương tích ở lưng cho y xem.
Nhìn vết thương trên người Đại Vương thì chỉ có thể là do gấu gây ra, kiểm tra kỹ quả nhiên thấy cái móng gấu dài một tấc vướng trong vết thương, có thể tưởng tượng khi đó con gấu cuồng bạo thế nào.
Sờ khắp người Đại Vương, một chỗ bụng hõm vào, xương sườn bị gãy rồi, hai cái lỗ do răng nanh gây ra là của một con lợn rừng.
Đại Vương cứ nằm im trên cái thảm của mình cho ba người Vân Lang, Tống Kiều, Tô Trĩ xử lý thương tích, mất nửa ngày mới xong.
Tô Trĩ nhìn Đại Vương đói khát ăn gan lợn, nước mắt chảy ào ào, Đại Vương chưa bao giờ bị thương nặng như vậy:” Sư huynh, nó làm sao thế? Sao lại khiến bản thân bị thương nặng như vậy?”
Chuyện này Vân Lang cũng chỉ có thể suy đoán:” Khả năng nó nghĩ con hươu bị con thú khác giết chết.”
Dã thú chết già là gần như không có, ở ngoài tự nhiên, những con thú già yếu sẽ thành mồi ngon cho con thú khác, cho nên Đại Vương nghĩ thế là bình thường, ít nhất Vân Lang suy đoán như vậy.
Đại Vương bị thương trở nên yên tĩnh hơn nhiều, suốt ngày nếu không liếm móng thì nằm bên cạnh Vân Lang cùng ngủ gà ngủ gật.
Còn Vân gia trang tử ngày càng đông đúc ồn ào.
Nhân số tham dự thịnh hội Nho gia vượt xa khỏi dự đoán của Vân Lang, do trang tử cực kỳ hoa mỹ, Lương Ông không thể không phong tỏa đường đi từ tiền viện tới trung đình.
Tay treo lủng lẳng trước cổ, khí sắc Đổng Trọng Thư rất tốt, ngồi giữa đám nho sinh trẻ tuổi, nghe họ lớn giọng đàm luận, vẻ mặt thỏa mãn.
Tiền trang Hàn thị dựng khu lều lớn ngoài đại môn Vân thị, Hùng thị, Nam Quốc thị cũng tích cực thể hiện, vũ sư, nhạc sư Tây Vực biểu diễn tiết mục mới lạ, làm đám đông sĩ tử vây xem.
Hạ Hầu Tĩnh chiếm cứ cái lều lớn nhất, thao thao bất tuyệt giảng giải học thuyết của Cốc Lương Xích, trong cái lều khác, Viên Cố Sinh cũng ra sức truyền bá học thuyết Công Dương vào đầu sĩ tử.
Bọn họ nói văng nước bọt, râu tóc như muốn dựng lại, tưởng chừng chỉ hận không thể bổ đầu người khác ra nhét kiến thức vào.
Vốn cảnh tượng này vĩnh viễn không thể xảy ra, nhưng nay dưới sự hỗ trợ kinh tế của tiền trang, diễn giảng quy mô lớn xuất hiện.
Nhìn những học giả thường ngày cao ngạo vậy mà lúc này ra sức nói khản giọng như tiểu thương phiến chào hàng, toàn thân Vân Lang muốn bay bổng.
Hoạt động ký tên tặng sách khiến toàn bộ hội trường tới đỉnh cao huy hoàng, Đổng Trọng Thư vừa muốn bút như rồng phượng, như hết lòng căn dặn sĩ tử nhận sách, muốn họ cảm thụ được đại nghĩa trong sách, nếu có gì không hiểu cứ tới gõ cửa hỏi.
Thế là sơn cư của Vân thị phải mở cửa cho người ta vào.
Tào Tương tới xem náo nhiệt, thấy nhiều người như thế thì kinh ngạc hết sức, không chút chậm trễ sai phó dịch về mang rượu tới, nói là Tào thị mời các sĩ tử uống một chén.
Có Tào thị đi đầu, lập tức vô số nhà học theo, mang hoa quả, bánh trái tới chiêu đãi, thế là áp lực của trù nương Vân thị giảm đi nhiều.
Khi một đoàn cung nữ mỹ lệ từ Trường Môn cung mang rượu tới, tiếng sói trú vang vọng khắp nơi, rồi đại đội mỹ nữ của Vệ hoàng hậu xuất hiện, váy lụa trắng khăn che mặt như tiên tử nhảy múa, đám sĩ tử đã tưởng tượng việc cùng các nàng trải qua giấc xuân rồi.
“ Đã có kẻ nào lọt vào mắt ngươi chưa?” Tào Tương chạy suốt sáng, đến khi tới thư phòng của Vân Lang vẫn tỏ ra chưa thỏa:
Vân Lang vẫn xem sách chẳng thèm ngẩng đầu lên:” Vân thị không cần ai hết.”
Tào Tương trước tiên vỗ vỗ cái mặt tròn của Đại Vương an ủi nói:” Tiếc thật, bên ngoài các nhà đang tranh nhau cướp người đấy.”
“ Mẫu thân cũng tới à?”
“ Ừ, đang ở ngoài tiếp kiến một đám sĩ tử Hà Gian, Đại Trường Thu trực tiếp mời một đám sĩ tử tới Trường Môn cung du xuân, đúng là bữa tiệc thịnh soạn, không ai chịu bỏ lỡ, chỉ có Lý Thái, chẳng biết phạm phải sai lầm gì, đang đóng cửa hối lỗi.” Tào Tương hào hứng kiến nghị:” A Lang, tụ hội thế này về sau thường xuyên tổ chức một chút, ta phát hiện trong đó vài nhân tuyển không tệ.”
Vân Lang gật đầu:” Kỳ thực đáng lẽ thông qua hoạt động tỉ thí để chọn ra tinh anh, như thế không cần tổ chức hoạt động lớn như vậy, hiệu quả lại không giảm.”
“ Sát cử còn chưa đủ à?”
“ Cũng được, ta chỉ nói tỉ thí khiến phân định ai là nhân tài, ai là người tầm thường một cách trực quan hơn mà thôi.”
Tào Tương phỉ báng:” Chẳng qua Vân thị ngươi không cần người, lại phải tổ chức một cái thịnh hội tốn kém cho nên thấy tiếc tiền chứ gì.”
Vân Lang chỉ cười không tranh luận, cũng không hề có ý viết tấu chương kiến nghị hoàng đế tổ chức khảo thí chọn nhân tài, trước kia y một lần kiến nghị với Trường Bình rồi, nàng tỏ ra không hứng thú, giờ không xốc nổi như thế nữa.
Chế độ sát cử có lợi cho huân quý, bao gồm cả Vân Lang, mỗi năm y có quyền tiến cử ba người với triều đinh, bất kể ba người kia có thành quan viên hay không, địa vị xã hội cũng sẽ nâng lên tầng cấp mới.
Đây là thứ quyền lợi mà huân quý không bao giờ chịu từ bỏ, khảo thí chọn tài rõ ràng khiến quân bài trong tay huân quý mất giá nhiều.
Vân Lang không muốn trở thành cái gai trong mắt huân quý một cách không đáng, bởi y tin, khoa cử sẽ xuất hiện một cách tự nhiên.
Vân thị là gia tộc nhỏ chưa có lịch sử lâu đời, nên chưa thành vấn đề, còn gia tộc lớn xuất hiện từ thời lập quốc như Tào thị khác, vẻn vẹn tông thân của Tào Tương đã là lực lượng vô cùng lớn, vì thế mấy năm qua, số lượng quan viên họ Tào xuất hiện trong tấu chương của hoàng đế ngày một nhiều.
Điều này khiến Lưu Triệt hết sức cảnh giác, đồng thời Tào Tương ăn không ngon ngủ không yên.
Vân Lang nói chủ ý của mình ra xong liền không nhắc tới nữa, chỉ cần khi gia tộc lâu đời như Tào thị không dám tùy tiện an bài quan viên tông tộc vào hệ thống quan viên, khảo thí sẽ xuất hiện, lịch sử sẽ tự động hoàn thành nối ý định của y.