Đại Vương cứ liếm vết thương suốt làm Vân Lang lo lắng, vết thương của nó lành hơi chậm, nhất là hai cái lỗ lớn ở bên sườn hay chảy nước, khiến Đại Vương hành động chậm chạm, uể oải hơn thường ngày nhiều.
Vân Âm không cưỡi Đại Vương nữa, mỗi lần tới thăm chỉ ngồi ôm đầu Đại Vương khóc, từ nhỏ tới giờ, thời gian nó ở bên Đại Vương nhiều hơn bất kỳ ai khác, tình cảm rất sâu sắc.
Chỉ thiếu mỗi đường là liếm vết thương cho Đại Vương thôi, vì nó phát hiện ra, chỗ vết thương được Đại Vương liếm sẽ lành nhanh hơn nơi khác.
“ Trong nhà chỉ một người còn có tình nghĩa.” Tô Trĩ nhìn Vân Âm vuốt ve đầu Đại Vương mà mắt hoe hoe đỏ:
Nữ nhân có thai tính khí thất thường, nên kệ Tô Trĩ nói gì, Vân Lang đều cười, chỉ cần tâm tình nàng tốt hơn là được.
Vân Lang chưa từng thấy ai ốm ngén khủng khiếp như Tô Trĩ, đến khi Tô Trĩ ăn trứng luộc cũng kêu như nước rửa bát thì phiền toái lớn rồi.
Ngoài kia hoạt động giao lưu học thuật diễn ra tưng bừng, huân quý thông qua những cuộc biện luận căng thẳng kiếm người mình cần. Vân Lang thì lại quanh quẩn trong vườn hạnh của Trường Môn cung, nhìn hạnh xanh to bằng đầu ngón tay mà phiền muộn.
Đây là thứ duy nhất mà Tô Trĩ còn có thể ăn được, Vân Lang không rõ Tô Trĩ ăn nhiều có ảnh hưởng tới thai nhi không, quả còn quá xanh, tuyệt đối không thể tính là thức ăn.
“ Vậy là Vân Lang căn bản không quan tâm tới đại hội đang diễn ra trong nhà mình?” Lưu Triệt nhìn đám chó tập tễnh đi trong sân, hỏi Tùy Việt:
Tùy Việt khom lưng:” Tế quân Vân thị có hỉ, không buồn cơm nước, chỉ ăn hạnh xanh, Vân hầu hao tâm tổn trí.”
Lưu Triệt thở dài:” Mang cho y một trăm cân tỳ ba (nhót).”
Tùy Việt nhận lệnh đi ngay.
A Kiều che miệng cười:” Thiếp hiếm thấy một lần bệ hạ chủ động ban thưởng cho Vân Lang.”
Lưu Triệt bình đạm nói:” Vân Lang tuy trăm ngàn thứ làm trẫm chướng mắt, nhưng y rất biết mình, huống hồ y quả thực không tư lợi, nhiều việc thừa biết khiến trẫm nổi giận, y vẫn ngang nhiên làm. Trẫm có thể dung thứ một người vì thiên hạ làm trẫm mất mặt, nhưng không tha cho kẻ vì tư lợi mà hại chúng sinh.”
A Kiều cầm lấy một quả tỳ ba, bóc vỏ ăn không đáp lời, nàng thừa biết Lưu Triệt hay nói những lời hết sức động lòng người, nhưng không có nghĩa nói đi đôi với làm, chẳng qua là thủ đoạn đế vương thôi, nên lảng sang chuyện khác:” Đây có phải là tỳ ba đầu mùa không? Tới từ Thục sao?”
Lưu Triệt nhìn A Kiều:” Tới từ cung thất thái tổ xây ở Lạc Dương, nơi đó nằm phía nam Lạc Thủy, đông ấm hè mát, là vùng đất tốt. Năm xưa trẫm theo tiên đế tới Lạc Dương, nhìn thấy hai cây tỳ ba lớn, liền xin tiên đế. Không ngờ hai cây này năm ngoài khai hoa, năm nay tháng tư đã kết trái chi chít, rất hiếm có, khi quả chín Lạc Dương Lệnh hái hết đem tới Trường An.”
A Kiều tặc lưỡi:” Đây đúng là vinh dự.”
“ Hi vọng y hiểu được một phen khổ tâm của trẫm.”
“ Nhớ lại năm xưa thái cổ đăng cơ, muốn kiếm sáu con ngựa trắng kéo xe cũng không đủ, nào có thể ngờ thiên hạ sẽ giàu có như vây giờ. Thiếp nghĩ, chỉ cần bệ hạ kiên nhẫn thêm vài năm, bách tính sung túc, muốn làm bất kỳ chuyện gì cũng được.”
Lưu Triệt trầm ngâm nhìn về phía Vân thị huyên náo:” Trẫm muốn dùng người tài, nhưng không muốn huân quý thẩm thấu quá sâu.”
A Kiều lại cho quả tỳ ba nữa vào miệng, cảm thụ vị ngọt lịm của nó:” Đâu khó.”
“ Ồ, nói ra trẫm nghe.”
“ Bệ hạ cũng thấy rồi đó, Trường Môn cung nay lớn hơn xưa gấp trăm lần, nhân thủ ban đầu không thích hợp nữa. Vì thế thiếp nhân cơ hội này chiêu lãm một đợt nhân thủ mới, kết quả vừa lộ ý định là người ta ùn ùn kéo tới, khó phân hơn kém, vì thế Đại Trường Thu nghĩ ra một cách hay, đó là ở cùng điều kiện giống nhau, ra đề bài, thông qua tỷ thí phân cao thấp.”
“ Như thế không những bọn họ phải phục, còn tìm được nhân tài chân chính, bệ hạ sao không dùng cách này, chỉ cần người lên tiếng, những sĩ tử chuẩn bị quy thuận huân quý còn chẳng phải chạy tới quy thuận sao, làm trâu ngựa cho người ta làm sao vinh diệu bằng làm trâu ngựa cho bệ hạ?”
“ Lý Thái đáng chết, chuyện trọng đại như thế mà vắng mặt.” Lưu Triệt ngẩn ra một lúc rồi nghiến răng ken két.
A Kiều thấy mặt hắn vặn vẹo thì không nói nữa, mỗi khi Lưu Triệt bị rơi vào thế yếu là hắn đẩy trách nhiệm cho tể tướng, đó là cách an ủi bản thân của hắn ... Đã lâu lắm rồi Lưu Triệt không chịu nhận sai về mình, A Kiều cảm nhận được, đây không phải chuyện tốt.
Là con người thì không thể không phạm sai lầm, nhưng hoàng đế không thể sai, Lưu Triệt muốn chuyển hóa điều này thành quan niệm chung cho cả thiên hạ, để hắn vĩnh viễn ở trên thần đần cao vời vợi.
Khi Tùy Việt mang một trăm cân tỳ ba tới Vân thị, lần đầu tiên Vân Lang thực lòng cảm tạ hoàng đế, khi biết lai lịch của số tỳ ba này càng thề sẽ chỉ có Tô Trĩ được ăn, tương lai đứa bé bình an chào đời sẽ đích thân tiến cung cảm tạ.
Vì thế vào buổi chiều, khay cơm của Tô Trĩ có thêm bốn quả tỳ ba đỏ chót.
Thứ này rất hợp khẩu vị của Tô Trĩ, chẳng những ăn hết bốn quả tỳ ba, lại còn ăn thêm hai bát cơm, khiến Vân Lang hết sức mừng rỡ.
Tiếp ngay đó Bình Tụng ngồi xe ngựa lập tức xuất phát ngày đêm tới Lạc Dương, mang về được bao nhiêu tỳ ba thì mang bây nhiêu, chỉ cần Tô Trĩ chịu ăn cơm, y sẵn sàng đem toàn bộ tỳ ba trong thiên hạ tới.
“ Sư huynh, tỳ ba ngon quá.” Tô Trĩ cắn một quả nhót mọng nước, mặt đầy thỏa mãn:
“ Vậy thì ăn thêm nữa đi.” Vân Lang khuyến khích:
“ Huynh cũng ăn đi.”
“ Mấy ngày nữa ta ăn, thứ này bệ hạ ban thưởng riêng cho muội đấy.”
Tô Trĩ rất hài lòng, cho hết quả nhót vào mồm, nàng thích nhất cảm giác được mọi người sùng ái như thế:” Vân Âm thèm lắm mà không dám tranh, chỉ có Vân Triết ăn một ít, sư huynh sao thứ tỳ ba này ngon thế nhỉ?”
Vân Lang di chuyển ánh mắt từ cuốn sách sang khuôn mặt đắc ý của Tô Trĩ, thánh ân thực sự là có công hiệu không ngờ.
Ăn tỳ ba xong, Tô Trĩ vui vẻ ôm cái bụng hơi nhô lên dựa vào giường gấm, chỉ ra ngoài tiền viện:” Đám người kia sao vẫn ở lại nhà chúng ta, thật ồn ào, muội muốn ra tiền viện cũng không được.”
“ Sắp rồi, sắp rồi, giao phong đã tới hồi kịch liệt nhất, tối qua Đổng Trọng Thư hộc ra máu, Hạ Hầu Tĩnh cũng khản giọng, bọn họ vẫn không chịu lui, dẫn nhân mã của mình thề thốt đánh cược.”
“ Bọn họ hung hăng như thế, hai sư môn của chúng ta phải làm sao?”
Vân Lang trấn an:” Không sao, học vấn hai nhà chúng ta đều là thứ thực dụng, cần bồi dưỡng từ nhỏ, đám sĩ tử kia chỉ là gân gà thôi.”
Trong lúc nói chuyện thì Đại Vương đi vào, vì bị trọng thương, ăn uống kém đi, bộ lông đẹp đẽ của nó bị rụng dần, nhất là vị trí vết thương lộ ra cả thịt hồng, làm nó trông rất thảm.
Tô Trĩ thương hại nhét vào mồm nó hai quả tỳ ba, Đại Vương nuốt luôn, sau đó nằm dưới chân Vân Lang, cọ đầu vào chân y.
Vết thương trên lưng được khâu lại, vì thế cơ bản là lành rồi, rất ngứa, cho nên nó tìm Vân Lang gãi ngứa cho nó, Tô Trĩ lấy chân chà lưng cho Đại Vương thế là nó vươn dài lưng ra đầy thoải mái.
“ Muội thích cuộc sống thế này, cứ mãi thế này thì tốt biết mấy.” Ở điểm này Tô Trĩ rất giống Vân Lang:
Vân Lang kiểm tra vết thương ở tai Đại Vương, thở dài:” Ta e không được lâu, tối đa mùa xuân năm sau bệ hạ sẽ đánh Hung Nô, có lẽ không chỉ Hung Nô, bệ hạ sẽ đất bất kể quốc gia có uy hiếp tiềm tàng nào.”
“ Bệ hạ muốn giải quyết mối lo ngoài liền một lần, cho nên cần tích lũy rất nhiều phát động chiến tranh quy mô lớn, mới có giai đoạn bình tĩnh này. Ta e bệ hạ cũng không để ta ngồi yên đâu, dù sao mấy năm rồi trong mắt bệ hạ, ta chẳng làm gì.”
Tô Trĩ giật mình:” Huynh sẽ phải xuất chinh ư? Sao huynh biết?”
“ Bệ hạ luôn giám thị nhất cử nhất động của ta, ta há chẳng nghiên cứu mỗi việc làm của bệ hạ, muội sẽ thấy mùa thu thu hoạch xong quân tướng giáp sĩ về doanh, người Hung Nô sẽ biên vào nô quân, tới lúc đó hẳn đúng tám chín phần rồi.”
Tô Trĩ dựa đầu vào vai Vân Lang, nàng thấy làm nam nhân đôi khi là chuyện cực kỳ bi thảm.
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.