Lương Ông đã đứng đợi ở ngoài cửa rất lâu rồi, Vân Lang đứng lên đắp một cái chăn lên chân Tô Trĩ, đắp cả lên người Đại Vương, sau đó ra ngoài, hôm nay y phải làm tượng gỗ cả ngày.
Đổng Trọng Thư nuốt một gối bột tam thất, loại thuốc quý như thế chỉ ở Vân thị mới có thể dùng thoải mái, vì ngày hôm nay, ông ta đã nỗ lực mười năm, mắt thấy mặt trời lên giữa trưa, hiền hỏi đệ tử Lữ Bộ Thư:” Vĩnh An hầu đã tới chưa?”
Lữ Bộ Thư vội đáp:” Đệ tử đã sai người đi mời, hẳn sắp tới, chư công trong triều đã xuất phát, không lâu nữa sẽ tới ạ.”
Đổng Trọng Thư định đưa tay sờ đầu mới nhận ra nó đã gãy bị bó bột:” Cũng không biết cái tay này về sau còn dùng được không?”
“ Tiên sinh đừng lo, y giả đã nói rồi mà, hai tháng nữa là có thể dùng như xưa.”
Đổng Trọng Thư gật gù:” Về thuật y đạo, người Tuyền Cơ Thành đúng là có diệu thuật của mình.”
Lữ Bộ Thư nói nhỏ:” Khoa kỹ Tây Bắc không có động tĩnh gì, đệ tử lo họ có tính toán khó lường.”
“ Lo cũng vô ích, ta mất rồi, ngươi không phải đối thủ của Vân Lang, chuyên tâm vào chuyện trong nhà là đủ. Học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc trúc trắc khó hiểu, tự thành một hệ thống riêng, ta hi vọng nó cứ tiếp tục truyền thừa theo phương pháp nắm tay truyền thụ thế này. Nhưng nếu như một ngày Vân Lang tìm được cách truyền thụ học vấn quy mô lớn thì đừng ngăn cản, còn ra sức giúp đỡ, không cần lo lắng, học thuyết của bọn họ chú trọng truyền bá, chứ không phải thống trị.”
Lữ Bộ Thư trầm mặc không nói.
Đổng Trọng Thư thầm thở dài, đứa đệ tử này của ông ta có đủ tài hoa cơ trí, song thiếu tầm nhìn đủ rộng, quá câu nệ vào tiểu tiết.
Vân Lang tới nơi nhìn thấy nụ cười rất sáng lạn của Đổng Trọng Thư, cũng thấy vẻ mặt đầy địch ý không che dấu của Lữ Bộ Thư. Y chẳng quan tâm Lữ Bộ Thư nghĩ gì về mình, Đổng Trọng Thư còn khiến y tôn kính nhường nhịn ba phần, Lữ Bộ Thư thì quên đi, trong mắt y còn chỉ đáng chín xu ....
Khi đoàn người đi tới đại môn Vân thị thì thấy Lương Tán đang nhiệt tình chạy qua chạy lại vừa giới thiệu học thuyết Cốc Lương vừa đem từng cuốn sách in đẹp đẽ thoang thoảng mùi mực tặng cho khách viếng thăm.
Đổng Trọng Thư dừng chân, nghe Lương Tán giảng giải một lúc quay sang bảo Lữ Bộ Thư:” Sự nhiệt tình này ngươi không bằng người ta.”
“ Học vấn là thứ cao quý vô cùng, sao có thể truyền bá nơi đường phố như thương cổ được.” Lữ Bộ Thư cười nhẹ khinh thường:
Đổng Trong Thư thở dài:” Đây chính là điều Hạ Hầu Tĩnh muốn thấy đấy.”
Cách nửa năm rồi Tang Hoằng Dương mới lại tới Vân thị, mọi khi Vân thị yên tĩnh có chút uể oải, hôm nay giống như vừa bừng tỉnh từ giấc ngủ dài, sức sống tràn ngập khắp nơi.
Tang Hoằng Dương chưa bao giờ thấy nhiều sách, nhiều giấy nhiều bút như thế, chỉ đi một chuyến từ đầu này qua đầu kia con đường giữa khu lều bạt dựng tạm phía trước đại môn Vân thị, hắn đã mua đầy một xe đủ các loại nghiên mực cùng với sách vở, giấy bút với đủ các loại kiểu dáng và vật liệu.
Đi phía trước hắn là Cấp Ảm, nhà ông ta tuy bần cùng hơn, nhưng ở phương diện mua sắm lại còn hào sảng hơn hắn, xe ngựa của ông ta không còn chỗ nào để ngồi nữa, làm vị quan viên béo tốt này phải chia sẻ chỗ ngồi với mã phu, vẫn chưa hết thòm thèm nhìn quán xá hai bên đường.
Một cái ngọc bội "văn có thể tải đạo" thu hút ánh mắt Cấp Ảm, nhanh nhẹn nhảy xuống bên sạp hàng của thương cổ , tay cầm ngọc bội xem xét.
Giá chỉ có một trăm Vân tiền, không phải là đắt, song Cấp Ảm rất do dự, tay ngắm chặt ngọc bội, có vẻ rất khó quyết định.
Tang Hoằng Dương đi ngang qua nhìn thấy liền nói vào:” Không tốt lắm.”
Cấp Ảm quay sang:” Vậy là không đáng tiền?”
“ Không đáng chừng đó.”
Có câu nói này, Cấp Ảm lập tức sầm mặt với thương cổ:” Ngươi biết vị này là ai không? Là Tang Hoằng Dương chuyên quản đám thương cổ bất lương các ngươi, hắn nói ngươi lừa tiền của ta, dám cãi không?”
Thương cổ vừa nghe tới tên Tang Hoàng Dương là sợ vỡ mật rồi, nào dám nói gì, quỳ sụp xuống dập đầu liên hồi, chỉ thiếu điều treo cổ tự tận tại chỗ.
“ Ba Vân tiền, may cho ngươi đó.” Cấp Ảm lục túi thấy còn lại đúng ba đồng duy nhất vỗ lên sạp hàng rồi chắp tay với Tang Hoằng Dương, nghênh ngang bỏ đi:
Tang Hoằng Dương sững sờ chốc lát, sau đó đỏ mặt sai gia phó trả thương cổ một trăm đồng, nhanh chóng rời khỏi sạp hàng này, tự nhận mình xui xẻo.
Hôm nay hắn tới đây đúng là với sứ mệnh bắt chẹt thương cổ, nhưng không phải những tiểu thương này, mà là tiền trang đang dần thoát khỏi sự quản lý của quan phủ.
Chỉ nhìn quanh một lúc là Tang Hoằng Dương đã có nhận thức khái quát về thịnh hội long trọng mà Vân thị "hao tiền tốn của" tổ chức.
Có câu người Vân thị giỏi làm giàu, Tang Hoằng Dương nhìn phó phụ Vân thị ăn mặc gọn gàng sạch sẽ xách những cái giỏ nhỏ đi qua đi lại, hông buộc túi tiền nặng trĩu là đủ hiểu rồi.
Trong đó có một cái quán, giỏ để tiền sắp tràn cả ra ngoài, trời mới biết chục ngày qua đã kiếm được bao nhiêu.
“ Mở miếng ra là nói lợi, làm việc là được lợi, cũng không phải là quá tệ đúng không?”
Tang Hoằng Dương nghe tiếng quay người lại, thấy ngay Đông Phương Sóc mặc trường sam vừa vặn, tay cầm quạt gấp, quạt buộc cái ngọc bội giống của Cấp Ảm, thần thái nhàn nhã:” Đại nhân nói lễ, tiểu nhân nói lợi, mỗ thấy đấy là thường.”
Đông Phương Sóc lắc đầu:” Thế thái bây giờ nói câu ấy là không đúng rồi, thương cổ bình dân có được bao lợi ích chứ, Tang huynh biết quán kia của ai không?”
Tang Hoằng Dương nhìn quán bán sách, lắc đầu.
“ Của Ngũ Hoa phu nhân đấy.”
“ Sao không nói luôn là Vân thị?”
Đông Phương Sóc gấp quạt, chỉ một sạp bán giấy đơn giản:” Đó mới là của Vân thị, còn mấy quán bán đồ ngọc, nhân sâm, nhung hươu kia là của những nhà nào, Tang huynh hẳn biết.”
Tang Hoằng Dương cười nhạo:” Đông Phương Sóc nổi danh lớn gan, hôm nay lại ấp a ấp úng, đâu còn nữa vẻ cương chính không sờn.”
“ Sóc mỗ nhiều làn khiêu chiến đại thế nhân gian, thoát nạn trong gang tấc, thấy sinh mệnh giữ được không dễ dàng, thôi thì để lại uống thêm vài ngụm rượu là hơn.”
“ Té ra chỉ còn là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, đi đi, đi đi.” Tang Hoằng Dương phất tay áo bỏ đi:
Đông Phương Sóc vẫn mặt dày mày dạn bám theo, cười lớn:” Tang huynh có tiếng là đồ tể thương cổ, thương cổ thiên hạ trong tay huynh như bò dê, không biết hôm nay nhìn chúng con dê nào muốn mổ, chỗ Sóc mỗ chia một chén canh được không?”
“ Cái đó cần lá gan mới làm được.” Tang Hoằng Dương nói rồi lên xe ngựa, không còn tâm tư đi dạo nữa:
Nghiệp kinh doanh vay tiền chỉ trong một năm thôi mà thay đổi tới mức không còn nhận ra, Tang Hoằng Dương kinh khủng vô cùng, vốn hai thế lực không đội trời chung, vậy mà trong chớp mắt đã có xu thế gộp lại làm một.
Không có tranh đấu thì quan phủ không có lợi ích, không cần quan phủ đứng ra điều đình, vậy lý do gì để thương cổ phải nịnh nọt quan phủ.
Xưa nay Tang Hoằng Dương luôn quan niệm, quan phủ mới là người định ra quy tắc, giờ đám thương cổ như bò dê kia tự định ra quy tắc của mình.
Đáng sợ nhất là Tang Hoằng Dương tham gia toàn bộ quá trình chuyển biến thành tiền trang, nhưng hắn không hiểu thấu đạo lý trong đó, tiền gia hạ mức lợi tức tới thấp như thế, lấy đâu ra lợi? Hắn im lặng, song thậm chí đã nhận ra nụ cười có chút trò phúng của đám Hàn Trạch, Hùng Như Hổ xưa nay luôn khúm núm với mình.
Mọi đáp án là ở chỗ Vân Lang, mục đích chuyến đi này của Tang Hoằng Dương là ở đó.