Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 833 - Q5 - Chương 152: Tất Cả Là Của Trẫm.

Q5 - Chương 152: Tất cả là của trẫm. Q5 - Chương 152: Tất cả là của trẫm.

Vân Lang đứng trước đại môn, tươi cười nghênh tiếp khách khứa từ phương, bất kể sang hèn đều nhận được nụ cười niềm nở như nhau, như cây trước gió xuân, phong phạm quân tử ngời ngời.

Đứng ở bên phải Vân Lang chính là Đổng Trọng Thư, ông ta một tay vuốt râu cười khà khà, đệ tử Lữ Bộ Thư đứng phía sau lưng, mà khách khứa tới nhìn cảnh đó cũng thấy không có gì không ổn, Tang Hoằng Dương thầm than, đại thế của người này đã thành rồi.

“ Ha ha ha, Tang huynh, tiểu đệ chờ đã lâu.” Vân Lang cáo lỗi với mấy sĩ tử đang trò chuyện, đi lên nghênh đón Tang Hoằng Dương:

Tang Hoằng Dương chỉnh trang y phục, đi nhanh tới mấy bước khom lưng thi lễ:” Hạ quan bái kiến quân hầu.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Tang huynh sao lại khách khí như thế?”

Tang Hoằng Dương vẫn hết sức trang trọng:” Trước mặt quân hầu, sao dám lỗ mãng.”

Đổng Trọng Thư nhìn thấy Tang Hoằng Dương lại không có phản ứng gì, thậm chí cả một cái gật đầu cũng không có, tiếp tục trò chuyện với sĩ tử, như trong mắt ông ta một quan viên trọng quyền trong tay cũng chỉ ngang hàng với những sĩ tử kia mà thôi.

Đây không phải khác biệt và quan tước chức vị, mà là danh vọng, Vân Lang đã có thể đứng ngang hàng với Đổng Trọng Thư mà không bị người khác dị nghị, chứng tỏ bao lâu ngầm tích lũy danh vọng đã thành rồi.

Tang Hoằng Dương không chiếm chỗ người khác, khách khí lễ nghi đã trọn liền đi thẳng vào trang viên Vân thị.

Vân Lang khá hiểu tính cách của Tang Hoằng Dương, kẻ này không dễ cúi đầu trước người khác, gần đây lại được hoàng đế bổ nhiệm làm Trì túc đô úy, vị trí này ngang với cửu khanh, xưa nay ít dùng tới, chứng tỏ được hoàng đế hết sức coi trọng.

Kẻ này đang được thế không lý do gì phải nhún nhường với mình, trừ khi có mưu đồ khác.

Đích thân đưa Tang Hoằng Dương vào trung đình, không nghĩ hắn lại lên tiếng trước:” Quân hầu có biết bệ hạ muốn thu lại quyền đúc tiền không?”

Vân Lang không lấy làm lạ, Lưu Triệt không hiểu rõ quy luật vận hành của tiền tệ, tất nhiên là dùng biện pháp thô bạo nhất khống chế nó.

Điều này đã lường trước rồi, nên Vân Lang mới gán giá trị Vân tiền với vàng bạc, đồng thời biến xưởng in tiền thành sở hữu chung:” Bệ hạ tầm nhìn vạn dặm, tiền tệ đã tới mức không thay đổi không được rồi.”

Tang Hoằng Dương chắp tay:” Quân hầu không lo lắng Vân tiền sao?”

“ Vân thị là thần tử của bệ hạ, tất nhiên là tuân thủ ý chỉ của bệ hạ, chỉ cần đô úy hạ lệnh một tiếng, ngay bây giờ Vân thị sẽ không đúc thêm một đồng tiền nào nữa.” Vân Lang hết sức sảng khoái nói:

Tang Hoằng Dương hết sức đau đầu, thái độ của Vân Lang khiến hắn bị chặn hết đường:” Quân hầu chớ nói đùa nữa, nếu dễ như ngài nói, hạ quan không vất vả thế này.”

Vân Lang mỉm cười mời Tang Hoằng Dương ngồi xuống, sai phó phụ đưa trà tới, mời:” Đô úy uống trà cho thấm giọng.”

Tang Hoằng Dương từ chối, đi thẳng vào chủ đề:” Vân tiền sẽ là phiền toái lớn nhất.”

“ Vậy từ nay Vân thị sẽ hủy lò, giải tán công tượng, nung tiền còn lại thành đồng, không phiền đô úy phải lo.”

Tang Hoằng Dương mặt càng khó coi:” Như thế thiên hạ lại rơi vào cách không tiền để dùng.”

Vân Lang xua tay:” Không đâu, rồi triều đình sẽ lại đúc ra tam thủ tiền, nhất thủ tiền gì đó, số giáp tiền mà ta chưa kịp thu về sẽ lại thành tiền tệ trong tay bách tính, đô úy chưa quên Bạch Lộc tệ chứ? Không còn Vân tiền, thiên hạ sẽ tự sinh ra vô số tiền, lo gì.”

Tang Hoằng Dương vái thật sâu:” Quân hầu và mỗ là quan cùng triều, chớ nói lời tức giận ấy, nếu tới mức ấy ắt chọc giận bệ hạ, mỗ tất nhiên là sẽ bị chặt đầu, quân hầu cũng khó yên. Xin quân hầu chỉ cho cách giải quyết.”

Vân Lang lúc này mởi tủm tỉm cười:” Biến Vân tiền thành tiền triều đình chẳng phải xong rồi sao?”

Tang Hoằng Dương tái mặt:” Thế sao được?”

“ Sao không được, đô úy nghĩ ta thiết lập tiền trang để hút máu thiên hạ à? Nhìn lại xem các ngươi làm gì, ngũ thủ tiền, bạch kim tệ, sớm làm chiều sửa, ta mà không ra tay để các ngươi làm bừa làm bậy, người thiên hạ còn ai tin vào tiền tệ nữa? Phải nhớ, tiền tệ là chữ tín của quốc gia, hai thứ này phải dựa vào nhau mới tồn tại được, thiếu một cái thì các ngươi làm ra càng nhiều loại tiền càng làm ra nhiều trò cười thôi.”

“ Bệ hạ còn muốn dùng phế bỏ Vân tiền để uy hiếp ta sao, phế đi, ta bỏ đi một đường kiếm tiền, ngươi nghĩ Vân thị ta sẽ nghèo đi chắc?”

“ Ta khó khăn lắm mới gán được giá trị tiền tệ với vàng bạc, lập nên chữ tín cho tiền tệ, không cần các ngươi làm gì, chỉ vài ba năm nữa, thiên hạ sẽ không còn thứ tiền nào nữa. Tiền tư do chư hầu đúc ra sẽ không còn đất dụng võ, tiền tệ bọn chúng tích trữ muốn lưu thông được phải đổi thành Vân tiền, không cần bệ hạ phải trở mặt với thân tộc, Vân tiền có lợi ích lớn cho đại nhất thống của bệ hạ, vậy mà mở mồm ra là muốn phế trừ Vân tiền dọa ta.”

“ Ta muốn nghe xem, các ngươi định phế trừ Vân tiền thế nào? Các ngươi mà phê Vân tiền, thiên hạ sẽ không tin vào thứ tiền nào nữa. Như vậy phải chăng muốn quay trở lại thời đại lấy vật đổi vật? Muốn phát lương cho bách quan bằng từng bao lương thực, từng thếp vải như xưa à?”

Tang Hoằng Dương toát mồ hôi:” Quân hầu sao không nói sớm, như thế đã tránh được hiểu lầm.”

Vân Lang nghiêm mặt: “ Bản hầu làm việc có chuyện gì không quang minh chính đại? Có chuyện gì các ngươi không biết? Bây giờ nhìn không rõ cục diện, lại chạy tới đây giở trò vô lại, không biết lại không biết hỏi à? Lễ nghĩa vứt đi đâu cả rồi?”

Tang Hoằng Dương mặt đỏ bừng, có điều làm quan nhiều năm, sớm quên liêm sỉ là thứ gì rồi:” Xin được quân hầu chỉ giáo.”

“ Bỏ hết công vụ đấy, tới chỗ Trương An Thế làm Nhị chưởng quầy vài tháng rồi nói sau.”

Vân Lang nói xong bỏ lại Tang Hoằng Dương ngồi đó ngây ra như gà gỗ không biết làm gì, ra tới đại môn y lại nhanh chóng nở nụ cười ấm áp, cùng sĩ tử khắp nơi trò chuyện, phong thái ấy khiến ai cũng phải hâm mộ.

Tang Hoằng Dương không ở lại Vân thị nữa, vội vội vàng vàng lên xe ngựa, cầu kiến hoàng đế, chuyện khẩn cấp không thể trì hoãn.

………… ………………

“ Vân Lang muốn ngươi đi theo Trương An Thế học tập?” Lưu Triệt mặt tối đen như đít nồi, đường đường quan viên đứng hàng cửu khanh đi làm phó thủ cho một tên tiểu tử quản lý chuyện thương cổ, đại thần của trẫm rẻ mạt vậy sao, hắn cố hết sức mới áp chế lửa giận nếu không sai người đi chặt đầu chó của Vân Lang tức khắc:

Chỉ là hắn càng nghĩ tới hậu quả Vân Lang liệt kê cùng lợi ích to lớn đem lại, khỏi nói nếu dùng Vân tiền, không cần đụng binh bao cũng làm đám phiên vương tổn thương nguyên khí, đây là điều hấp dẫn nhất.

“ Y có hạn chế gì không?”

Rất lâu sau Tang Hoằng Dương nghe hoàng đế hỏi một câu như thế là biết chuyện chẳng lành, vội vàng nói:” Bệ hạ, vi thần ...”

A Kiều quát ngang:” Bảo ngươi đi học, không phải tước bỏ quan chức có ngươi, học xong rồi còn làm quan lớn hơn.”

Tang Hoằng Dương cúi đầu.

Lưu Triệt chống cằm trầm tư, quay sang hỏi A Kiều:” Nếu tính cả phần của trẫm, nàng và hoàng tộc thì chúng ta chiếm bao nhiêu phân ngạch ở tiền trang Vân thị.”

A Kiều cười vui vẻ:” Thiếp tính lâu rồi, không nhiều cũng không ít, vừa vặn sáu phần.”

Lưu Triệt lại nhìn Tang Hoằng Dương:” Vậy phân ngạch của trẫm ở Hàn thị, Hùng thị và Nam Quốc thì sao?”

Tang Hoằng Dương vội bẩm báo:” Bảy thành ạ.”

Lưu Triệt như phát hiện ra điều gì, cười sang sảng:” Nói như thế tiền trang toàn thiên hạ chẳng phải là của trẫm sao?”

A Kiều cười duyên:” Bệ hạ chính là đại đông gia, những kẻ đó làm gì dám chống đối bệ hạ, tất cả vẫn là của bệ hạ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment