Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 834 - Q5 - Chương 153: Chỉ Lưu Triệt Mới Đánh Bại Được Lưu Triệt.

Q5 - Chương 153: Chỉ Lưu Triệt mới đánh bại được Lưu Triệt. Q5 - Chương 153: Chỉ Lưu Triệt mới đánh bại được Lưu Triệt.

Thiên hạ này chỉ Lưu Triệt là có thể đánh bại Lưu Triệt, mượn sức mạnh của hắn để khiến hắn phải cải biến theo ý mình là tia hi vọng mà Vân Lang phát hiện ra trong ngày tháng bị đè nén của mình.

Thông qua phát động chiến tranh, Lưu Triệt đưa hoàng quyền lên tới một tầm cao chưa từng có, trăm vạn đại quân, chỉ cần một lời của hắn là lên núi đao biển lửa không chút do dự.

Cho dù là Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh hoặc nhiều tướng lĩnh khác bị Lưu Triệt đối đãi bất công, bọn họ vẫn một lòng trung thành, không hai lòng.

Quân đội không đổ, Lưu Triệt là vô địch.

“ Tiên sinh, Tang Hoằng Dương tới tiền trang rồi, thay quan phục, mặc áo gai, đội mũ nhỏ làm Nhị chưởng quầy.” Trương An Thế từ Trường An trở về, mặt đỏ bừng kích động nói:

“ Vậy không cần khách khí, sai bải hắn thoải mái, dùng càng mạnh, bệ hạ càng mừng.”

Trương An Thế cầm ấm trà tu một hơi hết một nửa:” Một vị quan lớn như thế tới, làm sao học sinh dễ dàng cho hắn đi như vậy, dù muốn đi cũng phải vắt hết giá trị lợi dụng của hắn đã.”

Vân Lang bật cười vỗ vai Trương An Thế:” Chớ đắc ý, hắn định sẵn sau này sẽ thành trưởng quan của các ngươi, hiện ngươi tàn nhẫn bao nhiêu, sau này hắn hung bạo bấy nhiêu. Ta bảo ngươi tận dụng, không phải là lợi dụng.”

Trương An Thế cười hì hì:” Học sinh không sợ.”

Vân Lang nhận thấy Trương An Thế có một điểm giống Trương Thang, đó là sảng khoái ân thù, không sợ sau này thế nào:” Ngươi lớn thế này rồi, cần có chủ ý riêng, vậy cứ làm đi, sau này tự chiêm nghiệm cũng tốt, ta không nhiều lời khiến người ta ghét nữa, ngươi đã qua cái tuổi dùng đòn roi dạy dỗ rồi.”

Trương An Thế quỳ xuống bái lạy Vân Lang một cái rồi hăm hở rời đi.

Không lâu sau Tống Kiều đi vào thấy Vân Lang tựa cằm vào cửa sổ nhìn Thủy hoàng lăng bên ngoài, nói nhỏ:” Có chuyện gì thế?”

Vân Lang kéo Tống Kiều vào lòng, cọ má vào má nàng:” Bây giờ ta rất thích trẻ con.”

Tống Kiều đề phòng bị làm bậy giữa ban ngày đẩy trượng phu ra, ngạc nhiên:” Bên ngoài đang có hai đứa đuổi nhau, trong bụng Tô Trĩ còn có một đứa chưa một tháng đã biết đạp mẹ mà chưa thỏa mãn à?”

“ Cổ nhân nói thật hay, sinh nhiều con, nuôi nhiều lợn, đúng là chân lý, gia tộc lớn mạnh thì cứ sinh nhiều con vào lát tốt nhất.”

Tống Kiều cười khúc khích:” Giờ biết sốt ruột rồi sao?”

Vân Lang cười gian mặt dày bế Tống Kiều lên, bị nàng lại lần nữa bị nàng đẩy ra:” Sư phụ thiếp gần đây chiêu mộ mười mấy đứa đệ tử, chuẩn bị đem đi.”

“ Ông ấy muốn gây dựng lại Tuyền Cơ Thành à?”

Tống Kiều lắc đầu:” Sư phụ nói, thời gian qua quan sát cuộc sống trong thành Trường An, nhận thấy huân quý dù cẩm y ngọc thực, chỉ là kẻ nào kẻ nấy vùi đầu hưởng lạc như không có ngày mai, sống như thế thì có ý nghĩa gì?”

“ Dược bà bà mấy năm trước vào núi lánh nạn, phát hiện ra nhiều khu vực kín đó ở dãy Tần Lĩnh, chỉ cần phái người tới chỉnh trang một phen là ở được, sư phụ bảo thiếp hỏi chàng có muốn chuẩn bị một chỗ lánh nạn không?”

Vân Lang suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:” Chúng ta từ trong núi ra, nếu như lại quay về núi, trước kia chẳng ra làm gì.”

Tống Kiều nhoẻn miệng cười, lại ngồi xuống dựa vào lòng y:” Thiếp biết chàng sẽ nói thế mà.”

Vân Lang đưa tay vỗ đét mông nàng một cái:” Lão trượng nhân đi rồi chứ gì?”

“ Đi một ngày rồi.”

“ Đám trẻ con kia cũng chẳng phải đệ tử gì cả, mà là gia nô đúng không?”

Tống Kiều lườm trượng phu, nhiều khi người thông minh cũng thật đáng ghét:” Đúng vậy, còn mua sáu hộ người Khương, bọn họ quen sống trong núi, sẽ bảo vệ sư phụ sư nương không lo gì cả.”

“ Sao lại là người Khương?”

“ Là người Khương mà Tiểu Trí dẫn từ Thụ Hàng thành về, được muội ấy kiếm nhà gả đi, giờ có con rồi, không tiện làm việc trong y quán nữa, phái theo sư phụ vào núi, ít nhiều có người tin cậy chiếu cố.”

“ Vậy là Tiểu Trĩ cũng nghĩ là ta đang làm việc nguy hiểm?” Vân Lang trầm ngâm, ngay cả Tô Trĩ vô tư nhất cũng bắt đầu chuẩn bị cho tương lai rồi, hẳn là do sắp có con, bản năng của người mẹ thức tỉnh, các nàng đã an bài rồi, phản đối cũng vô ích.

Tống Kiều rốt cuộc không cho Vân Lang làm xằng làm bậy giữa ban ngày, ở nhà còn có bao vị đại nho đạo đức như thế, Vân Lang rảnh rỗi dẫn Đại Vương đi dạo, nó cũng nên vận động một chút.

“ Đây đương nhiên là chuyện nên làm rồi, còn tướng Tống Kiều chỉ biết ăn thôi chứ, không ngờ cũng thông tuệ được một lần.”

Vân Lang ngồi trên giường gấm gãi ngứa cho Đại Vương, nghe Trác Cơ nói thế mới nhận ra chuyện mình làm sớm khiến mọi người bất an rồi.

“ Nói thế chẳng lẽ nàng cũng đã chuẩn bị để ta ẩn mình vào Thục Sơn?”

“ Có gì không hay chứ, thiếp thân tìm được một hố trời, nơi đó cảnh sắc rất đẹp, thác cao suối chảy, không thiếu gì cả, đều là thứ ngài thích. Mấy năm qua thiếp vận chuyển không ít vật tư tới đó, còn xây cả nhà, chỉ cần ngài gặp chuyện không lành, lánh tới đó. Cả một cái nhà lớn như thế, dù sao cũng phải cho chỗ đặt chân nghỉ ngơi chứ, tới khi đó cả nhà chúng ta sống một chỗ, có gì không tốt.”

Vân Lang chép miệng:” Một muốn vào Tần Lĩnh một muốn lui về Thục Sơn, ta vô dụng tới mức này rồi sao?”

“ Chỉ là phòng xa rồi mà.” Trác Cơ đi tới dùng thân hình đầy đặn áp lên người Vân Lang:” Cho hầu gia ngài biết, cả trà mà ngài thích cũng đã trồng ở đó không ít.”

Đại Vương cũng thấy huynh đệ mình đáng thương liền rúc cái đầu to tướng vào lòng Vân Lang, mùa xuân áo mỏng, đôi nam nữ bị cái ria cứng như cương châm của nó đâm vào người cùng hét lớn đẩy ra.

Tào Tương sắc mặt khó coi, má còn có hai vệt hồng, xem ra bị người ta cào cho.

Vân Lang tất nhiên biết hung thủ là ai, cho dù Tào Tương quả quyết là giàn hô lồ nhà hắn bị đổ, nên đành phải nói thuận theo hắn.

“ Lão bà ngươi nghĩ đúng đấy, nhà ta có bố trí ở Lang Gia Sơn, Thái Sơn, Giang Nam, thậm chí cả ở Lĩnh Nam xa xôi nữa, ta cứ tưởng ngươi sớm chuẩn bị rồi chứ, làm gia chủ như thế chưa xứng chức.”

“ Ngay cả hoàng tộc như ngươi cũng không định đồng cam cộng khổ với bệ hạ, định thấy chiều hướng không ổn là chạy sao?”

Tào Tương nghiêm túc đáp:” Ngươi nói sai rồi, khi nào cột gỗ không thể chống trời mới tan đàn xẻ nghe, còn nếu có một tia hi vọng thì sẽ nỗ lực tới cùng.”

Vân Lang không tin, một khi đã chuẩn bị đường lui thì không ai nỗ lực tới cùng làm gì, binh không lòng quyết tử, sĩ không có ý liều mình, giang sơn giữ nổi bao lâu?

Nếu chỉ nhìn động thái của các huân quý, có lẽ sẽ đưa ra kết luận vương triều này sẽ không tồn tại được lâu.

Nhưng Vân Lang biết cả trăm năm nữa Đại Hán vẫn tồn tại vững vàng, hơn nữa còn giữ được sự cường đại của mình. Nếu kết luận trên là sai, vậy có thể suy ra một điều khác, giai tầng huân quý tuy ảnh hưởng lớn tới quốc gia, không phải là đám người nhất định cần tồn tại.

So với huân quý, bách tính mới là lực lượng khiến một chủng tộc duy trì nghìn năm không suy.

Cái xưởng gạch hồi mùa đông Vân Lang đi qua nay đã đổi người rồi, đi vào xưởng gạch, không còn thấy lão ông gian xảo kia, cũng không thấy người làm gạch quần áo lam lũ nữa.

Cứ tưởng rằng có người đoạt mất xưởng gạch của họ, hỏi ra mới biết là ông già kia khi sắp dùng hết tuổi thọ của lò gạch liền bán cho người vùng ngoài.

Người kia chỉ nung được bảy tám lò gạch thì lò sập, giờ khóc không ra nước mắt.

Vân Lang nghe kể câu chuyện như truyền kỳ ấy thì mặt mày hớn hở, lão già khốn kiếp kia cũng từng kính kế y, may mà y không nảy lòng tham, nếu không giờ người phải khóc là y rồi.

Bách tính dùng trí tuệ chiến thắng nhà giàu ngu xuẩn luôn là chuyện làm lòng người khoan khoái.

Bình Luận (0)
Comment