“ Người bị lão già đó làm sắp phá sản là ta đấy.” Tào Tương ngửa mặt nhìn trời xanh thở dài:” Ta rất muốn bóp chết lão già khốn kiếp đó, phái phó dịch đi, bị tên khốn Ứng Tuyết Lâm đánh gãy chân trả về. Sau đó ta bỏ qua cho lão khốn kiếp, chuẩn bị tính sổ với Ứng Tuyết Lâm, tên huyện quan chết tiệt khi ta tìm tới nhà liền nhét ấn tín vào tay ta, nói là không dám làm quan viên của Tào thị, chuẩn bị về nhà nuôi lừa, mong ta ân chuẩn.”
Vân Lang càng nghe càng khoái trà:” Ngươi gặp phải lưu manh rồi.”
“ Tên huyện quan chết tiệt đó cứ chạy theo ta muốn hành đại lễ khấu bái bệ hạ, ta không biết mình có thể chạy nhanh như thế.”
Vân Lang cười tới chảy nước mắt, biết mà vẫn hỏi:” Ngươi không dám nhận ấn tín chứ gì?”
Tào Tương thò chân đá tên huynh đệ bất lương một cái:” Bệ hạ chính vì nhìn trúng bản tính vô lại đó của ông ta nên mới để ở Phú Quý thành, chuyên môn đối phó với huân quý chúng ta.”
Rời khỏi mảnh đất thất bại của Tào thị liền tới từng mảng nông điển, hoa cải đã nở khắp triền núi, gió thổi bướm bay, cảnh đẹp say lòng người. Lúa mạch trong ruộng cũng đã nhô lên cao một thước, hoa cải nở rộ liền giống như tấm viền vàng cho tấm thảm xanh.
Tào Tương cười như con hồ ly, từ khi thăng quan thành đại nông thần, tên này chỉ cần nhìn thấy cây lương thực là sẽ có bộ dạng đáng tởm như thế.
“ Một đám quỷ nghèo chỉ cần được ăn no là sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận bóc lột, ngươi xem, bọn chúng cả đời lao động vất vả, trừ thứ cho vào bụng, còn lại đều là của ta, của ta hết, ha ha ha.”
Vân Lang không thèm quan tâm tới luận điệu của đám giai cấp bóc lột, y đang chú ý, hình như nông phu làm việc lại không mặc quần áo rồi, mặc dù nhìn xa không rõ lắm, nhưng thấy cả đám mông chống lên thế kia, dứt khoát là không mặc quần áo.
“ Ngươi biết ta vì muốn nông phu nông phụ mặc quần áo mà tốn bao nhiêu tâm huyết không?” Vân Lang giọng âm trầm, lửa giận không sao nén xuống được:
Tào Tương cười lớn:” Cung nô mà ngươi thương xót nay đã thành người tự do rồi, người ta có ruộng, tự cày cấy kiếm ăn, giờ làm việc toàn là nô lệ Hung Nô.”
Vân Lang hồ nghi thúc ngựa đi xem, Tào Tương nói không sai, toàn là người Hung Nô, nhưng nhìn động tác thuần thục của họ, lại không giống người Hung Nô:” Người Hung Nô ở đất Ngọa Hổ đã được huấn luyện tới mức này rồi sao?”
“ Đúng thế, không biết làm ruộng thì có chết, nên phải biết thôi, con người mà, dưới uy hiếp tử vong, biết làm ruộng đã là cái gì đâu.”
“ Nếu đã thế sao còn phải dùng xích khóa chân họ?” Vân Lang không kìm được giận:
“ Hiện ngoài kia đang có một loại tin đồ lan truyền rầm rộ, có người nói người Hung Nô do Lưu Lăng cố ý đưa tới Đại Hán. Lưu Lăng cho rằng, người Hung Nô vì chăn thả nên di cư khắp nơi, khó kiểm soát, chỉ có học được làm ruộng, mới có thành trí, có địa bàn vững trãi, có con dân dể thu thuế.” Tào Tương gằn giọng nói:” Tới một ngày đại quân Hung Nô tới, đám người này thậm chí làm nội ứng.”
Vân Lang lắc đầu:” Không thể nào.”
“ Sao không thể ở một dải Thái Hành, Vương Ốc cũng xuất hiện người Hung Nô ...”
Vân Lang vẫn lắc đầu:” Không thể, biến con dân mình thành nô lệ tặng cho địch, sau đó cướp về là chuyện thời Văn hoàng đế còn có khả năng, hiện không thể nào. Nói không chừng là Lưu Lăng cố tình truyền bá tin đồn, để chúng ta giết hết nô lệ Hung Nô.”
“ Dù sao cũng không phải chuyện liên quan tới chúng ta, nếu đám nô lệ này có dấu hiệu làm loạn, giết sạch trong một đêm không khó, muốn sinh sự ở Trường An binh mã như mây này, trừ chết ra không có đường thứ hai để đi.”
Vân Lang có thể lên tiếng vì những cung nô, có thể đấu tranh cho họ, vì y có lập trường chính đáng, còn là người Hung Nô, y đành vờ như không thấy. Nếu y bệnh vực người Hung Nô thì đừng nói Lưu Triệt đa nghi, đến huynh đệ như Tào Tương cũng sẽ đặt dấu hỏi về lập trường của y.
Cùng Tào Tương và tới Vân thị, lại nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Đổng Trọng Thư, khi không giảng học, ông ta hoàn toàn ở trong trạng thái chờ chết, một mình dựa vào cây liễu bên ao, tay vẫn treo trước ngực, cúi đầu nhìn đàn cá chép hồng.
Có lẽ chỉ khoảng thời gian như thế này mới thực sự thuộc về ông ta.
Nhìn Đổng Trọng Thư dùng ngón tay trêu đàn cá, phát ra tràng cười như trẻ con, Vân Lang và Tào Tương đều không muốn phá hỏng hứng trí đó.
“ Tới rồi thì đừng đi.” Không ngờ Đổng Trọng Thư vẫn còn nhạy bén như thế, không quay đầu cũng biết ai tới, đợi hai người tới gần mới cười:” Nghe nói Tào hầu bị lão nông lừa gạt?”
Tào Tương chẳng chút xấu hổ thừa nhận:” Tào thị toàn kẻ ngu dốt không được việc gì, làm trò cười cho thiên hạ, chê cười, chê cười rồi.”
“ Trên đời này lấy đâu ra lão nông dám vuốt râu hùm như thế?” Đổng Trọng Thư vuốt râu cười đầy thâm ý:” Có điều Ứng Tuyết Lâm là người thú vị đấy, trong chuyện này người có lợi nhất không phải lão nông bỗng nhiên có được một khoản tiền, mà là Ứng Tuyết Lâm, Tào hầu không thấy thiệt thòi à?”
Tào Tương cười hăng hắc:” Tào thị làm chuyện ngu xuẩn đâu chỉ có một việc đó, vẻn vẹn bỏ tiền xây dựng Thái học đã khiến người ta cười rụng răng rồi, đúng là thiệt thòi.”
Đổng Trọng Thư xua tay:” Không thiệt không thiệt, tiền tài chết không mang theo được, nay khiến Tào thị gắn liền với Thái học đi vào sử sách, dù lão tổ tông Tào Tham sống lại, cũng khen ngài hiểu chuyện, đó mới là đạo trường tôn của đại gia tộc, Tào hầu làm rất tốt, Trưởng công chúa rất biết dạy con.”
Người ta nhắc tới mẫu thân mình, Tào Tương nghiêm chỉnh thi lễ:” Đổng công quá khen rồi.”
Thấy Vân Lang ở bên cạnh cười hì hì suốt, Đổng Trọng Thư phất ống tay áo:” Xem ra lão phu nhiều lời rồi, hai vị đều là tuấn kiệt đâu cần nghe lão già lảm nhảm, nên làm gì cứ làm đi.”
Tào Tương đột nhiên trở nên rất hiếu lễ, đi tới làm bộ mặt trẻ nhỏ ngoan ngoãn cầu học dìu tay Đổng Trọng Thư, Vân Lang thấy buồn nôn bỏ đi một mình.
Tào thị quá lớn, thực sự quá lớn rồi, bây giờ quan trọng không phải là kiếm tiền, mà tiêu tiền, Đổng Trọng Thư hiếm một lần mở miệng xin tiền, Tào Tương tất nhiên là làm vãn bối hiểu chuyện, không biết hai tên gian nhân đó sẽ bày ra trò gì.
Tô Trĩ dựa vào người Đại Vương ngồi ngủ dưới gốc liễu, Vân Lang tới gần phát hiện ra nha đầu này đã ngủ thật rồi, còn Đại Vương về nhà trước cũng mắt lim dim, gừ gừ mấy tiếng coi như chào hỏi.
Hai thanh y tiểu tư ở bên hầu hạ, thấy Vân Lang tới nhét quạt cho gia chủ mà chạy mất.
Quạt không phải để quạt mát. Thượng Lâm Uyển cuối tháng thư gió thổi lồng lộng, không cần thứ này.
Chỉ là các loại cây trong nhà đã nở hoa, mời toàn bộ ong bướm Trường An tới, lại thêm Vân thị thích ăn mật ong, nhà nuôi rất nhiều ong, nếu không giúp Tô Trĩ đuổi ong đi, với kiểu ăn mặc như đóa hoa của nàng, sẽ bị ong chích.
Đuổi ong cho Tô Trĩ một lúc, Vân Lang cũng thấy buồn ngủ, đang lúc cũng chuẩn bị dùng Đại Vương làm gối thì Tô Trĩ thức dậy, lập tức nổi giận:” Tiểu Thanh, Tiểu Hồng đâu rồi, còn chút quy củ nào nữa không?”
Nha đầu này cũng nói quy củ rồi, Vân Lang dỗ dành:” Bọn chúng có phải nha hoàn đâu, ăn mặc thành nha hoàn bồi tiếp nàng lâu như thế là có lòng rồi, chúng còn phải học chữ nữa.”
Tô Trĩ nhìn trái nhìn phải đạp chân hét lên:” Chúng còn ăn vụng tỳ ba của muội.”
“ Đại Vương ăn đấy.” Vân Lang dám chắc như thế, cả nhà chỉ có Đại Vương dám ăn vụng của Tô Trĩ thôi:
Tô Trĩ cậy mồm Đại Vương, thấy răng nó còn dính vỏ tỳ ba mới không giận nữa:” Sư huynh, sắp hết tỳ ba rồi.”
“ Chịu khó đợi thêm hai ngày nữa sẽ có tỳ ba từ Lạc Dương tới, đủ cho muội ăn thoải mái.”
“ Muội nghe kể bệ hạ vì sai khoái mã mang tỳ ba từ Lạc Dương mà bị ngự sử đàn hặc là xa hoa hại nước đấy, nhà ta cũng làm thế liệu có phiền toái gì không?”
“ Yên tâm, bọn chúng còn cổ vũ chúng ta làm thế ấy chứ, đám người đó hận ta không mau mau tiêu sài hết sạch gia nghiệp.”
Tô Trĩ cười khinh bỉ:” Đúng là một đám quỷ nghèo thiếu hiểu biết, chưa nói tới sư huynh và sư tỷ, bằng vào tiền trong tay muội cũng đủ để huynh bại gia nhiều năm.”
Vân Lang đặt tay lên môi suỵt một tiếng:” Chớ nói bừa, nếu sư tỷ của muội mà biết muội có nhiều tiền tài như thế sẽ tịch thu đấy.”