Vừa nhắc tới Tống Kiều là Tống Kiều tới, hai tiểu nha đầu Tiểu Thanh, Tiểu Hồng lẽo đẽo theo sau, nước mắt ngắn dài, xem ra bị trách mắng không nhẹ.
“ Cho các ngươi đi học là để các ngươi hiểu lễ nghĩa thêm kiến thức, giờ hay đổi, toàn bộ sách học được cho vào bụng chó hết, từ nay trở đi tế quân đi đâu thì phải theo tới đó, không được rời nửa bước.”
Khi Tống Kiều giáo huấn gia nhân thì Vân Lang không nói xen vào, phải giữ uy phong cho nàng, còn cười hì hì trả quạt cho Tiểu Thanh, tiểu nha đầu này còn lén lườm y một cái.
Trong cái nhà này chẳng ai sợ gia chủ.
“ Hạ Hầu Tĩnh tiên sinh ngã bệnh rồi, thiếp thấy hình như là triệu chứng của tràng ung, hôm nay thiếp định phẫu thuật, nhưng lão tiên sinh nhất quyết không chịu, nói là rạch bụng ra thì làm sao sống nổi. Phu quân khuyên lão tiên sinh đi, nếu không ruột tan ra trong bụng, hậu quả đáng sợ.”
Vân Lang chẳng đi, Hạ Hầu Tĩnh sống chết thế nào Vân Lang cũng mặc, một kẻ ngoan cố thủ cựu chết thì chết, chẳng có mấy giá trị mà cần cứu.
Khắp thiên hạ người được chữa lành bệnh tràng ung còn ít à?
Mấy năm qua cứ mỗi tháng Tống Kiều, Tô Trĩ cắt tới mấy đoạn ruột vô dụng, đến hai người các nàng cũng cảm thấy lạ. Bằng vào kỹ thuật như thần đó, hai nàng thiếu một chút được người ta lập bài vị thờ sống, không tin lão già ấy không biết.
Ấy vậy mà người có học thức như Hạ Hầu Tĩnh nhất định lấy lý do rạch bụng không thể sống để từ chối vậy thì cần gì khuyên giải nữa, không rõ bày trò gì, dù sao Vân Lang không tham gia, có thời gian không bằng cùng Đại Vương đi thêm vào vòng trong vườn quả đã nở đầy hoa cho tiêu cơm.
Trên cây đào có một thứ gọi là nhựa đào, thứ này tác dụng bổ khí hoạt huyết, giảm đau, quan trọng nhất là giảm đau, chỉ cần đau dạ dày, kiếm ít nhựa đào nhai nát, dùng nước ấm uống xuống, hiệu quả cực tốt.
Vân Lang thì coi trọng hiệu quả làm đẹp của nó, nhà nhiều lão bà, lưu trữ nhiều một chút không hại gì.
Hoa đào đang mùa nở rộ, ở trong đào viên như ở chốn tiên cảnh, thêm vào Vân Lang một thân thanh sam, khiến y được hoa đào làm càng thêm xuất trần.
Bóc một miếng nhựa đào trong veo trên cây, Vân Lang hài lòng lắm, bóp trong tay dinh dính, đây là thứ nhựa đào tốt nhất.
Đại Vương thấy Vân Lang ăn hoa đào, nó cũng ăn một khóm hoa ở chỗ thấp, vào miệng một cái liền nhổ phì phì, trông hết sức buồn cười.
Vân Lang mỉm cười, bẻ một cành hoa đào gài lên vòng cổ của Đại Vương, Đại Vương vui vẻ nhảy mấy cái, thấy mình rất đẹp.
“ Gia nô nói ngươi ở vườn đào, không ngờ đúng là ở đây thật, này cái tên gia nô quỳ ngoài cửa xin ngươi chữa bệnh ấy, có lấy nữa không?”
Vân Lang lại thu hoạch một miếng nhựa đào nữa:” Ngươi nhận gì của Hạ Hầu Tĩnh rồi?”
“ Người khiến gia gia cam nguyện nhận lợi lộc giúp ngươi làm việc không nhiều, thêm ngươi và Khứ Bệnh chỉ có bốn người.”
Vân Lang ném tới một cái bình ngọc:” Nếu không phải thì giúp ta thu hoạch nhựa đào đi.”
Sau khi hiểu rõ công dụng nhựa đào, Tào Tương quên béng chuyện khác, hào hứng tham gia thu hoạch nhựa đào, kiếm ngay được một mảng nhựa lớn.
“ A Lang, ngươi nói làm sao mới sửa được cái tính nóng nảy của Dương Lợi đây, ngươi xem, ta chỉ tới phòng Nữu Nữu nhiều hơn một đêm mà nàng ấy cào mặt ta.” Bốn phía chỉ có một người một hổ, Tào Tương ruốt cuộc chịu thú thực thương tích của mình:
Vân Lang lắc đầu:” Chịu, cái tính đanh đá của Dương Lợi không sửa được đâu.”
“ Không phải A Kiều được ngươi trị rồi à.”
“ Vậy nếu ngươi đem toàn bộ quyền lực Tào thị giao cho Dương Lợi, để nàng chìm đắm trong đó, khi ấy dù ngươi đem toàn bộ nữ nhân trong thành Trường An về, Dương Lợi vẫn ôn nhu như xuân.”
“ Khứ Bệnh thì giờ ngày càng giống quân nhân, Lý Cảm thành tên thần giữ của, ngươi ngày càng giống thần tiên, chỉ có ta là sống ngày càng tệ.” Tào Tương dừng chân thở dài sườn sượt:” Ngươi nói cũng có lý, Dương Lợi suốt ngày kiếm chuyện với ta, không chỉ là chút chuyện giường chiếu, nàng ấy chỉ cần tiến cung lần nào trở về cũng nổi giận với ta. Trước kia ta đúng là mù mắt, sao nghĩ nha đầu đó là thỏ con chứ.”
“ Xem chừng phải kiếm chuyện gì đó cho nàng ấy làm thôi, nếu tiếp tục thế này ta còn sống sao được nữa, cưới nhau còn chưa đầy một năm mà ta ngán lắm rồi. Mai ta giao hết chuyện trong nhà để nàng ấy bận tối mắt không còn thời gian để ý tới chuyện khác luôn.”
“ Chớ vội, để ta kể cho ngươi nghe chuyện này.” Vân Lang hắng giọng một tiếng:” Rất lâu trước kia có một vị quốc vương cưới một vị vương phi vô cùng xinh đẹp tài hoa, bọn họ sống với nhau rất ân ái. Một ngày vương phi thấy quốc vương phê duyệt tấu chương vất vả, chủ động giúp quốc vương phê duyệt một ít tấu chương không quan trọng.”
“ Kết quả vương phi xử lý tấu chương cực kỳ tốt, tốt hơn cả quốc vương. Vị quốc vương đó hết sức mừng rỡ, giao hết tấu chương cho vương phi, bản thân cả ngày ở hậu cung khoái lạc. Tới một ngày hắn phát hiện, mình không còn bất kỳ quyền lực nào nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn làm quốc vương trong cung, khi đó ai là phi tử, ai là quốc vương không còn rõ nữa.”
Tào Tương rùng mình, thân ở nhà huân quý, chuyện quyền lực mờ mắt cũng thấy nhiều rồi, cái gì mà ân phụ tự, nghĩa bằng hữu, tình phu thê đều sẽ thay đổi:” Thôi, phụ nhân cứ an tâm sinh con là được.”
“ Không phải ta dọa ngươi mà bảo ngươi nắm chừng mực, đừng giao hết việc cho Dương Lợi, sau đó suốt ngày tới thanh lâu phong lưu khoái hoạt.” Vân Lang cười:” Như nhà ta không phải tốt sao, Tiểu Trĩ và Tiểu Kiều đều có theo đuổi riêng.”
“ Nhà ngươi là trường hợp đặc biệt, không có giá trị tham khảo.” Tào Tương tiếp tục lấy nhựa đào, nhưng không còn hứng thú như vừa rồi.
Chuyện phong nhã tất nhiên là bồi dưỡng tình thú phong nhã, cái gì cũng cưỡng ép thì mất vui, vì thế Vân Lang vỗ vai Tào Tương, Đại Vương rời vườn đào, chuẩn bị đi uống rượu giải khuây, sau đó nhìn thấy Lương Tán quỳ thẳng tắp ở cửa.
“ Xin quân hầu cứu tiên sinh tiểu nhân.” Lương Tán dập đầu như giã tỏi:
Lương Ông ở bên lạnh lùng nói:” Ái chà chà, mấy ngày trước còn gọi là gia chủ kìa, giờ có tiên sinh rồi thay đổi nhanh quá.”
Lương Tán chắp tay:” Nghĩa phụ soi xét, con làm môn hạ quân hầu, tất nhiên phải gọi quân hầu là gia chủ, giờ thoát khỏi nô tịch, bái Hạ Hầu tiên sinh làm thầy, vậy mọi chuyện phải nghĩa cho tiên sinh của mình, đâu có sai.”
Người tụ tập bàn tán bên hoa viên rất đông, Vân Lang trầm giọng nói:” Không phải ta không giúp Hạ Hầu tiên sinh, y quán Vân thị ngay gần đây, nếu tiên sinh tới y quán, tất không phải lo gì. Không cần ngươi cầu xin ta, dẫn tiên sinh nhà ngươi đi là được.”
Sau đó có ý bỏ đi.
“ Quân hầu, nếu ngài không ra tay cứu tiên sinh tiểu nhân, tiểu nhân quỳ chết ở đây.” Lương Tán dập đầu một cái tới chảy máu rồi cắn răng bò ra sàn đá quỳ:
Hắn quỳ ở đó suốt cả đêm.