Sáng hôm sau Hạ Hầu Tĩnh mặt mày vàng vọt được lão phó dìu tới cửa hoa viên Vân thị, đỡ Lương Tán dậy, sau đó đòi gặp bằng được Vân Lang.
Vân Lang được Lương Ông báo tin khi đang ăn sáng với Tào Tương.
Tào Tương thấy Vân Lang vẫn ngồi ăn thì đẩy một cái, nhắc: “ Xem ra ngươi không ra tay không được rồi.”
Vân Lang húp một ngụm cháo:” Ông ta đoán chừng chẳng có bệnh gì đâu, giở trò một chút thôi, hôm qua nghe tin ngươi và Đổng Trọng Thư thì thầm bàn tán rồi mới ngã bệnh.”
“ Cũng phải Lão Đổng hiện giờ chiếm hết tiên cơ rồi, Hạ Hầu Tĩnh không giờ chút thủ đoạn cứu vãn e khó rút lui một cách thể diện.”
“ Được rồi, ta phải đi trị bệnh cho ông ta đây, không có thời gian chơi với ngươi nữa.” Vân Lang đứng dậy, Tô Trĩ và Tống Kiều là y giả chân chính còn y là chính khách, y giả chỉ có thể trị bệnh cứu người, còn chính khách thì chuyện gì cũng làm được, Hạ Hầu Tĩnh đã miêu tả triệu chứng của trang ung, vậy thì Vân Lang rạch bụng ông ta một cái cho ông ta vừa lòng rồi khâu lại là xong, chẳng khó khăn gì:
Tào Tương tùy ý phất tay bảo Vân Lang cứ đi, hắn rất hài lòng với bữa sáng, chuẩn bị ăn thêm một chút.
Vân Lang tới cửa hoa viên, chỉ thấy Hạ Hầu Tĩnh run run đứng đó, nỗ lực muốn đứng thẳng người, vì cơn đau ở bụng phải khom người xuống, vô hình trung làm hành vi này trông hết sức bi tráng.
“ Lão phu đau bụng không chịu nổi, làm quân hầu chê cười rồi.”
“ Nếu hôm qua tiên sinh tới y quán, nói không chừng một thang thuốc là khỏe, nay trông tiên sinh thế này, e khó thoát khỏi một đao.”
Hạ Hầu Tĩnh quay đầu nhìn Lương Tán hư nhược, mỉm cười:” Sinh tử chuyện nhỏ, chỉ là không đành lòng phụ một phen tâm ý của liệt đồ.”
Vân Lang lãnh đạm:” Một tên nô phó vứt đi, cần gì để ý nhiều thế.”
Hạ Hầu Tĩnh nhịn đau đứng thẳng lên:” Quân hầu cũng muốn lấy xuất thân luận anh hùng sao?”
Vân Lang chắp tay:” Trong lòng tức giận nhất thời không nhịn được nói lời khó nghe, tiên sinh chớ trách, mời tiên sinh tới y quán, mỗ gia đích thân trị bệnh cho tiên sinh.”
Hạ Hầu Tĩnh quay đầu nói với một đám tộc nhân Hạ Hầu thị:” Không cần theo ta, lão phó và Lương Tán là đủ, số còn lại tiếp tục nhiệm vụ phân phát Bạch Lộc tập của ta tới tay người đọc sách chân chính, chớ lãng phí tâm huyết của ta.”
Nhìn Lương Tán cõng Hạ Hầu Tĩnh lên xe, Vân Lang cũng cưỡi ngựa đi trước còn chuẩn bị.
Đổng Trọng Thư ngồi khoanh chân dưới một gốc cây thạch lưu đang nở hoa đỏ rực, thi thoảng một hai cánh hoa tàn rụng xuống mái tóc trắng bạc phơ của ông ta, thuận tay nhặt lấy một cái hoa, giọng bùi ngùi:” Trời có phong vân bất trắc, người có họa phúc khó lường, nghe nói Hạ Hầu công bị bệnh nặng?”
Tào Tương cười:” Trang ung thôi mà, trước kia là bệnh nan y, nay có cao nhân dùng diệu thuật trị được rồi, nghe Vân hầu nói, từ lâu không phải là chuyện lớn nữa.”
Đổng Trọng Thư cười nhẹ:” Đó chính là cái lợi của sống lâu, chỉ cần sống đủ lâu, thế nào cũng thấy được chuyện mà người khác không thể thấy. Thế gian này đang thay đổi từng ngày, nhìn mãi không hết, lão phu muốn sống thật lâu, để thấy nhiều hơn.”
“ Nếu Đổng công bất mãn với Hạ Hầu công, Tào mỗ có thể khiến ông ta bệnh chết.”
Đổng Trọng Thư xua tay:” Lão phu không phải Đổng Trọng Ni, Hạ Hầu Công cũng không phải Thiếu Chính Mão, không làm chuyện vô nghĩa đó làm gì, tránh một ngày có người học chiêu đó dùng với lão phu. Năm xưa thời tiên đế, chuyện ám sát xảy ra liên miên, nay khó khăn lắm mới bỏ được thói xấu ấy, không thể để chuyện cũ lặp lại.”
“ Ta hiểu sự sốt ruột của Tào hầu, nhưng thong thả thôi, lão phu đảm bảo, tiền bạc Tào thị tiêu tốn sẽ được báo đáp.”
Tào Tương sờ cổ:” Cứ thấy chỗ này không yên ổn.”
Đổng Trọng Thư mỉm cười:” Sau này Nho gia đứng đầu thiên hạ, Tào hầu có thể kê cao gối ngủ ngon rồi.”
Vân Lang rạch bụng Hạ Hầu Tĩnh ra, sau đó thấy ruột thừa bị nhiễm trùng, mau chóng xử lý, không ngờ rằng Hạ Hầu Tĩnh bị trang ung thật.
“ Sư huynh, vị tiên sinh đó bị trang ung có gì đặc biệt mà khiến huynh phải đích thân ra tay thế?” Tô Trĩ hết sức tò mò:
“ Chẳng có gì đặc biệt hết, vấn đề ở tư duy thôi, rõ ràng ở chuyện này muội và Tiểu Kiều kinh nghiệm hơn ta, nhưng có những người nhất định muốn ta ra tay, thể hiện thân phận cao hơn người một bậc.”
Tô Trĩ bĩu môi nhìn Hạ Hầu Tĩnh vẫn hôn mê:” Lại là một kẻ ngốc.”
Hạ Hầu Tĩnh bị đánh ngất xỉu lờ đờ tỉnh dậy trong căn phòng bệnh bốn phía trắng muốt, chẳng những bụng vẫn đau nhói tim mà đầu cũng đau, thều thào gọi:” Nước, nước …”
Lương Tán vội vàng nói:” Tiên sinh, lúc này không thể uống nước, phải thông khí đã.”
“ Không khí là gì?”
“ Là bài tiết khi qua cốc đạo.”
Hạ Hầu Tĩnh hư nhược gật đầu:” Đúng là ruột hỏng sao?”
“ Vâng ạ, đã sưng to, quân hầu nói nếu trì hoãn thêm thì hậu quả khó lường.”
“ Thứ cắt ra đâu?”
“ Lão phó giữ ạ, đệ tử và lão phó tận mắt nhìn quân hầu mổ bụng tiên sinh cắt vật này ra, hết sức đáng sợ.”
Hạ Hầu Tĩnh nhìn lão pho bê ruột thừa tới, nín thở nhìn nội tạng của mình, kỳ cảnh này đâu phải nhiều người được chứng kiến:” Tử nói: Thân thể da tóc là phụ mẫu ban cho, không tùy tiện hủy hoại, đó là nết đầu của chữ hiếu. Nấu lên đi, đợi ta thông khí rồi sẽ ăn.”
“ Hả?” Lương Tán dù thông tuệ cũng chỉ là thiếu niên, nghe thế giật nảy mình:
“ Không cần cho gia vị, cứ dùng nước mà nấu là được.” Hạ Hầu Tĩnh căn dặn xong liền không nói nữa, bất kể đầu hay bụng đều đau đớn vô kể, phải dùng toàn lực kháng cự.
“ Chủ nhân, chủ nhân, người kia đem nấu ruột của mình lên, chuẩn bị ăn.” Một Khương phụ làm hộ y chạy vội vào nhà trong, cấp thiết báo với Vân Lang:
Vân Lang đang bóp chân cho Tô Trĩ, nghe vậy thì nhíu mày.
Tô Trĩ cười khanh khách:” Đây là lần đầu tiên muội thấy có người ăn thịt người, lại còn là ăn thịt chính mình nữa, không biết mùi vị thế nào?”
Vân Lang thở dài:” Cũng là một người đáng kính, muội có thể nói ông ta cổ hủ, có thể nói ông ta cứng đầu rởm đời, nhưng không thể chỉ trích người ta kiên trì với học vấn của mình. Sau này lòng người sẽ ngày càng phức tạp, người đơn thuần như vậy sẽ ít đi, cuối cùng là không còn nữa.”
Tô Trĩ tò mò:” Người ta ăn ruột thừa của mình là huynh nhìn ra nhiều chuyện như thế à?”
Vân Lang gật đầu:” Từ chuyện nhỏ nhìn ra chuyện lớn, một người như vậy, sau này không nên tùy tiện đắc tội.”
Tô Trĩ phì cười chỉ phòng giải phẫu cách đó không xa:” Kỳ thực nếu muốn ăn thịt người, nhà ta là thuận tiện nhất đấy.”
“ Ọe ...” Vân Lang chỉ thấy cổ họng khó chịu, nôn khan một tiếng, giơ tay vỗ mông Tô Trĩ, không cho nha đầu này nói linh tinh nữa.
Phu thê ở với nhau thời gian dài, sức cám dỗ thân thể sẽ dần sụt giảm, hình ảnh của hai người cũng dần trở nên mơ hồ. Không tin ngươi nghĩ thật kỹ xem, người càng thân cận, ấn tượng trong đầu càng không rõ.
Đó là một loại thể hiện tình cảm ăn sâu vào xương tủy.
Chứng tỏ là ngươi đem toàn bộ sự đề phòng trong lòng bỏ xuống, để đối phương ra vào như chỗ không người, Tô Trĩ hiện giờ là thế, nàng như con chuột nhỏ, chạy loạn khắp nơi trong tim gan phèo phổi của Vân Lang, làm hang bừa bãi khắp nơi.
Vân Lang rờ rẫm trên người nàng vài cái, nàng liền mền nhũn ra như bún.