Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 838 - Q5 - Chương 157: Rốt Cuộc Cũng Tới Lúc.

Q5 - Chương 157: Rốt cuộc cũng tới lúc. Q5 - Chương 157: Rốt cuộc cũng tới lúc.

Dù sao cũng xong việc rồi, Vân Lang không quản ban đầu Hạ Hầu Tĩnh có ý đồ gì, không định đi thăm bệnh ông ta, ráng chiều buông xuống, y cưỡi ngựa đi trước, Tống Kiều và Tô Trĩ ngồi xe ngựa theo sau, rời Phú Quý thành phồn hoa tới vùng quê bạt ngàn ruộng lúa.

Nô lệ Hung Nô vẫn không mặc quần áo, ánh mắt đờ đẫn, mỗi bước chân đều có tiếng xích sắt loảng xoảng, theo như luật lệ mới lập, phải tới đời con cái họ mới có thể bỏ được xích sắt.

Nếu đứng ở góc độ trời cao, áp bách Hung Nô như vậy là cực kỳ vô nhân đạo, nhưng đứng ở góc độ một hầu tước của Đại Hán, việc trấn áp nô lệ là phải làm.

Thế giới không phải lúc nào cũng công bằng, người Hung Nô chiến bại, họ phải nếm trải khổ nạn, khổ nạn này bách tính Đại Hán đã trải qua rất nhiều đời rồi, nên Vân Lang không có lập trường bênh vực họ, đó chẳng qua là kết quả của kẻ chiến bại mà thôi.

Thói đời này như thế, ai thương hại ai được chứ.

Còn Vân Lang chắc chắn là người hạnh phúc, cưỡi con ngựa du xuân mình yêu quý, xe ngựa sau lưng chở hai vị thê tử mỹ lệ, một trong số đó còn có đứa con chưa ra đời của y.

Dưới hoàn cảnh ấy dù là gió tối lành lạnh thổi lên người cũng ngọt ngào.

Một thương đội cưỡi lạc đà dừng lại ở bên đường, bọn họ từ phía tây xa xôi tới Phú Quý thành lấy hàng, gặp đoàn người ngựa Vân thị, cẩn thận tránh đường, tay đặt trên ngực, người hơi cúi xuống thi lễ với quý nhân.

Lương Ông ngồi ở càng xe thuận tay ném mấy đồng Vân tiền ban thưởng, ông ta rất hưởng thụ những lúc thế này, khoái cảm của người có tiền, khoái cảm được người khác tôn kính.

Dòng Sắc Lặc, dưới Âm Sơn

Trời tựa lều, trùm bốn phương.

Trời xanh xanh, nội mênh mông

Gió thổi cỏ rạp thấy bò dê

Ở dưới ruộng có một nhóm nô lệ đang ca hát, giọng ca vang vang, ý cảnh hùng hồn bao la, đó là tinh phẩm hiếm có trong số thi từ Vân Lang làm.

Nghe thấy bài ca quen thuộc truyền ra từ đồng ruộng, Tô Trĩ vén rèm xe , khuôn mặt mỹ lệ như hồ ly giờ có phần tròn trịa, gọi lớn:” Sư huynh, nghe kìa, đó là bài ca mà huynh làm ở Thụ Hàng thành đấy, thật là hay.”

Vân Lang quay đầu cười với Tô Trĩ, đó là bài hát mà y cải biên từ ca dao thời Nam Bắc triều, tất nhiên là thuộc về y rồi.

Chẳng lý nào Tào Tương đạo văn vô số, y lại không thể sao chép ca dao của Sắc Lặc tộc?

Giờ Hung Nô đã chạy tới Mạc Bắc, hoàng đế đang chuẩn bị cuộc truy kích cuối cùng, có thể dự liệu năm tới bất kể thảo nguyên, hoang mạc sẽ lần nữa chìm trong khói lửa.

Một cái Sắc Lặc tộc chẳng mấy tên tuổi, ai mà biết có còn xuất hiện nữa không, Vân Lang chỉ tiếc bài ca bị thất truyền, không thể nói là đạo văn.

Đó là thiên đạo.

Kẻ vô sỉ luôn tìm được lý do cho sự vô sỉ của mình, rất nhiều lối tư duy cường đạo từ đó mà sinh ra.

Hạ Hầu Tĩnh bệnh rồi, đang ăn ruột thừa của mình tẩm bộ, đoán chừng sẽ nhanh khỏi thôi, vì thế ở chiến trường văn hóa, Đổng Trọng Thư dùng sức mạnh lớn nhất của mình để lung lạc sĩ tử.

Vẻn vẹn trong mười ngày diễn ra đại hội, Đổng Trọng Thư tiến cử lên cho hoàng đế hơn hai trăm bốn mươi sĩ tử, còn không quản ngại gian khổ nhiều lần cầu kiến hoàng đế, xin quan xin chức cho những người đó.

Để hành vi của mình trở nên hợp lý hợp pháp, Đổng Trọng Thư xin từ các nhà huân quý tới hơn một trăm hạn ngạch tiến cử.

Thế nhưng Lưu Triệt rất lâu không trả lời cho tới tận hôm nay mới thông qua miệng Đại Trường Thu nói với Đổng Trọng Thư, những sĩ tử đó còn phải tham gia một cuộc khảo thí, chỉ người ưu tú mới được triều đình trọng dụng.

Cho dù Hạ Hầu Tĩnh đang dở sống dở chết nằm ở y quán nghe thấy chuyện này cũng cùng một đám đại lão đưa ra danh sách tiến cử.

Cái tên Lương Tán xuất hiện ở danh sách, lại còn xếp ở phần trên danh sách.

Bên ao sen không biết vị đại nho nào đang đánh đàn, là khúc Cao sơn lưu thủy, tiếng đàn hòa nhã, rất hợp với đại đạo của Nho gia.

Ta muốn cưỡi gió đi,

Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,

Nơi cao rét không chịu nổi.

Đứng lên múa, bóng trăng theo người,

Gì vui hơn ở dưới cõi đời.

Tào Tương đứng trên hòn giả sơn, vạt áo bay bay, tay giơ cao chén rượu ngâm lớn:

Tiếp đó là giọng vang vang của Đổng Trọng Thư:” Sớm nghe Tào hầu mỗi lần lên tiếng là có lời tuyệt diệu, tuy như chim hồng dẫm trên tuyết, đông tây xiêu vẹo, nhưng lại khơi lên thâm tình, đẹp không tả siết ... Chư vị, cạn.”

Trong tiếng reo hò của mọi người, Tào Tương ngửa cổ uống rượu, vào miệng mà ít, chảy ra ngoài thì nhiều.

Vân Lang khẽ lắc đầu khép cửa sổ lại, cách tuyệt với sự huyên náo bên ngoài, ngồi ngay ngắn trước bàn, khơi nến, mài mặc, cầm bút bắt đầu viết bản tấu mà y suy ngẫm rất lâu --- Khảo thí luận.

,,,,,,,,,,,,,, ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

“ Vân Lang dâng tấu nói tú tài sát cử của trẫm không biết chữ, còn nói hiếu liêm chia nhà với cha mẹ, thế này cũng quá cực đoan rồi.” Lưu Triệt đặt tấu chương của Vân Lang xuống, có chút khó chịu:

“ Vĩnh An hầu là bậc trí giả đương thế, nói người khác không biết chữ, hẳn là do yêu cầu quá cao mà thôi.” Vệ hoàng hậu ngồi bên mài mực cho Lưu Triệt nói:

“ Cho nên nàng cũng nghĩ triều đường của trẫm toàn hạng giá áo túi cơm à?”

Vệ hoàng hậu mỉm cười:” Đó mới là lời cực đoan.”

“ Thế nào cũng phải khảo thí mới biết được, con dân của trẫm không thể để những kẻ đó lấy ra luyện tập, tướng sĩ của trẫm càng không thể uống mạng cho những kẻ đó lấy kinh nghiệm, mỗi người từ khi sinh ra tới lúc trưởng thành đều không dễ dàng.” Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng:

“ Bệ hạ, làm vậy có điều không ổn, có quan viên kinh nghiệm làm việc, nhưng văn mực không đủ, lại có quan viên thuộc làu kinh thư lại chẳng biết làm gì. Vậy bệ hạ muốn quan viên thông hiểu thời cuộc, am hiểu công việc, hay là muốn quan viên thông hiểu kinh sử?”

Lưu Triệt gật gù:” Nói lời này không sai, quan chăn trâu phải do người chăn trâu làm, quan nuôi ngựa phải do người nuôi ngựa phụ trách, còn chăn dân thì phải là người đọc sách.”

“ Muốn tìm ra người ưu tú trong đó, tất nhiên phải thông qua khảo thí, trẫm không cách nào nhìn một người là khẳng định người đó thích hợp làm quan, cho nên khảo thí tuy còn nhiều thiếu sót, trẫm đành chấp nhận, chỉ cần không có chuyện tú tài không biết chữ, hiếu liêm bỏ bê cha mẹ là đủ.”

Vệ hoàng hậu thấy hoàng đế đã có quyến định mới dám nói chuyện khác:” Bệ hạ, Cư Nhi ...”

Lưu Triệt xua tay:” Nàng không cần lo, nó có đám lão tướng Tạ Trường Xuyên tọa trấn, sẽ yên ổn vô ưu, chẳng lẽ nó than vãn với nàng?”

Vệ hoàng hậu vội vàng nói:” Không phải, không phải, thư do hữu thập di Địch Sơn gửi về, nói Cư Nhi ở Điền Quốc bị bệnh.”

“ Nghiêm trọng không?”

“ Tiêu chảy không ngừng, y giả nói do không quen thủy thổ.”

Lưu Triệt ồ một tiếng:” Mang ít đất trong Trường Lạc cung gửi cho nó, khi uống nước cho một ít vào, sẽ khỏe thôi.”

Vệ hoàng hậu nhìn Lưu Triệt lại cúi đầu xử lý tấu chương, không dám nói thêm nữa, lặng lẽ lùi ra ngoài, một nữ nhân cả đời sống vì nhi tử, lòng cảm thấy vô cùng thê lương.

Bình Luận (0)
Comment