Lúc này ở phương nam đã tiến vào mùa mưa, trong thư Địch Sơn nói, vùng Điền Quốc nhiều chướng khí, mưa đổ xuống là cả ngày không ngớt, lều da dê ngấm nước mưa bốc mùi thối mốc, độc trùng lại hoành hành, quân sĩ tổn thất trên ba thành.
Dã nhân Điền Quốc thống hận quân Hán, giao chiến chính diện thất bại, thừa lúc tối trời, được rừng rậm yểm hộ để tập kích, tuy không đánh bại được đại quân, nhưng ai cũng nơm nớp lo sợ ...
Lưu Cư ở yến tiệc mừng công đánh bại Điền Quốc uống nhiều một chút, kết quả là bị tiêu chảy, sốt cao không giảm, khi Địch Sơn viết thư thì đã sốt cao bảy ngày, Địch Sơn hi vọng hoàng đế ân chuẩn, cho Lưu Cư về Thục dưỡng bệnh.
Những chuyện này thân là hoàng đế, Lưu Triệt sao có thể không biết, nhưng trái tim hoàng đế làm bằng đá.
“ Người đâu, chuẩn bị xe, ta muốn tới Vân thị cầu thuốc.” Vệ hoàng hậu nhấc váy bước nhanh xuống thềm, nàng không đợi thêm được một khắc nào nữa.
Nếu nói trong đại quân nam chinh còn có chỗ nào thoải mái thì nhất định là lều của Hoắc Quang, khi lều người khác đều bốc mùi da mục thì lều của hắn vẫn thơm ngào ngạt.
Hương thơm từ trong cái lư hương to bằng nắm tay tỏa ra, Lưu Cư yên tĩnh nằm dựa vào gối mềm, mắt mở thao láo nhìn Hoắc Quang bận rộn.
“ Ăn lá trà mà có thể giúp ta ngừng tiêu chảy à, sao ta không biết?” Lưu Cư tiều tụy vô cùng, nhận chén là trà giã nát nấu cháo mà Hoắc Quang đưa cho:
“ Điện hạ ăn tạm cháo, đợi khỏe rồi thần nướng thịt cho.” Hoắc Quang không trả lời, hắn thấy Lưu Cư còn sống được hoàn toàn là do mạng lớn, chẳng liên quan gì mấy tới lá trà:
Lưu Cư chuyên tâm húp hết cháo:” Sư phụ ngươi lúc nào cũng cười, sao ngươi lại vác cái mặt người chết như thế?”
“ Thần đang sợ, điện hạ mà chết rồi, đám người bọn thần sẽ gặp hậu quả gì đây?”
Lưu Cư cười lớn:” Nhẹ thì biếm quan hạ ngục, nặng thì mất đầu.”
“ E còn nghiêm trọng hơn trăm lần, thế nên điện hạ đừng tơ tưởng mỹ nhân Điền Quốc nữa, một đêm ba người, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.” Hoắc Quang bực bội lắm, nếu mình gặp họa bởi lý do ngu xuẩn ấy thì chết không nhắm mắt, chuyến đi tây nam này đúng là sai lầm:” Ngươi mới mười hai thôi đấy.”
Lưu Cư đưa tay sờ lồng ngực trắng trẻo:” Niềm vui trong đó làm sao ngươi hiểu ... Í, chẳng lẽ ngươi chưa biết mùi nữ nhân?”
Hoắc Quang lắc đầu:” Chưa.”
“ Nhà ngươi cũng là nhà đại phú, sao lại không có thị nữ thị tẩm?”
Hoắc Quang nhớ lại hai nha hoàn một gày một béo sống cùng mình, bi phẫn nói:” Có.”
Lưu Cư còn định trêu chọc thêm, nhưng thấy Hoắc Quang mặt mày âm trầm nên thôi, tên này thường ngày đã chẳng khách khí với hắn, không cần làm quan hệ tệ thêm nữa, vả lại hắn cũng nghe vài chuyện cổ quái về nữ tử Vân thị, có vẻ không giống bình thường.
Hoắc Quang nghe tiếng mưa rơi lộp độp không dứt trên lều, vén một góc rèm nhìn bầu trời âm u mây đen vẫn cuồn cuộn, e trận mưa này khó dứt, kiến nghị:” Điện hạ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, đây không phải chỗ ở lâu.”
Lưu Cư sầu lòng:” Vì sao chúng ta phải rời Điền Trì chứ, mặc dù trú ở đây không tốt, ít nhiều còn có bóng người.”
Hoắc Quang lắc đầu:” Không được, Quách Giải ra tay quá hung tàn, khắp nơi xác chết trôi nổi, bất cẩn một chút là xảy ra ôn dịch, chúng ta đừng mong có ai rời khỏi được nơi này.”
“ Được rồi, được rồi, ngươi và Địch tiên sinh xem mà làm, ta nghỉ ngơi đã.”
Đường đi không rõ, kẻ địch không rõ, nguy hiểm không rõ, không lúc nào là không khảo nghiệm sức chịu đựng của con người.
Quản lý quân sự hóa vào lúc thế này là phương thức cùng vượt qua gian nan tốt nhất, thế nhưng dù là như vậy, mỗi ngày đều có người lặng lẽ chết đi.
Hoắc Quang thở dài đưa sổ sách cho Lưu Cư, gạch tên người chết là việc chỉ có thể do chủ soái làm:” Hôm nay lại có hai người chết, một tên là Thương Giác, một là Hà Nãi Đại, khi đi dò đường bị sâu cắn, nhiễm trùng máu mà chết, điện hạ nhớ chưa.”
Lưu Cư tùy tiện gạch tên rồi trả lại sổ:” Ta nhớ làm gì?”
“ Quân quy của chúng ta quá hà khắc không có tình người, thế nên chỉ có thể thông qua ghi nhớ công lao của họ, để mọi người biết, ngươi không quên những gì họ hi sinh, mới khiến họ cảm kích báo đáp. Gia sư thường nói, phải cho người khác thấy hi vọng, người ta mới ra sức cho mình.”
“ Hiểu rồi, là thủ đoạn ngự hạ.” Lưu Cư lý giải theo cách hoàng gia, mắt nhìn Hoắc Quang chằm chằm một lúc nói:” Sư phụ ngươi tuy được phụ hoàng ta trọng dụng, nhưng chỉ có nghĩa quân thần, không có tình cảm tư, ngươi đối xử với ta cũng thế, rốt cuộc là vì sao?”
Hoắc Quang điềm nhiêm đáp:” Thần không cầu thông qua tư giao với điện hạ để được quan cao tước lớn, để người ta sợ mình, chỉ mong có thể giúp ích cho điện hạ, để giang sơn trường tồn, bách tính an cư lạc nghiệp, dù không có ân sủng của điện hạ, Hoắc Quang cũng cam lòng.”
“ Sư phụ thần cũng thế, tuy không được lòng bệ hạ, nhưng vẫn cúc cung tận tụy, không phải vì muốn có được cái gì ở bệ hạ, mà chỉ muốn tận lực vì nước, đó là tư tưởng của Khoa kỹ Tây Bắc.”
Lưu Cư thấy không thoải mái lắm, nhưng không thể bắt bẻ được:” Nói vậy sư phụ ngươi định truyền Khoa kỹ Tây Bắc cho ngươi chứ không phải Vân Triết?”
“ Sư phụ của sư phụ thân đâu mang họ Vân, Khoa kỹ Tây Bắc sau đời thần cũng chưa chắc sẽ là họ Hoắc, sư môn thần cầu hiền, cầu tài, không cầu người.”
Lưu Cư ngẫm nghĩ nghe có vẻ không tệ, nhưng là người mang tư tưởng kế thừa chính thống, không tán đồng lắm.
Hai người đang trò chuyện thì Địch Sơn từ ngoài vào báo cáo:” Điện hạ ... Hàng hóa ... Đã, xuất phát.”
Không hiểu sao nghe nói hàng hóa được vận chuyển đi mà Lưu Cư lại phấn chấn hơn hẳn, ngồi thẳng dậy:” Quách Giải đi Nhị Hải chưa?”
Địch Sơn lau nước mưa trên mặt:” Đã ... Xuất phát ...”
Hoắc Quang cũng nói:” Từ Điền Trì tới Nhị Hải tới bảy trăm dặm, chúng ta ít nhất phải trú ở đây một tháng, tướng sĩ không thể ở trong lều nữa, Điền Quốc trong mùa mưa không phải nơi cư trú tốt.”
Lưu Cư cười:” Ta biết kỳ thực ngươi không muốn chúng ta phân binh đi Nhị Hải, nhưng ý chỉ phụ hoàng ta đã nói rõ, quét sạch Nam Man, không cho chúng xuất hiện vương đình như Hung Nô, hủy thần miếu, giết vương tộc, bắt man dân tới Thục Sơn mở đường, đây là quốc sách không thể thay đổi.”
“ Thần cho rằng chúng ta nên tập trung toàn bộ binh lực, phá Điền Quốc xong mau chóng nam hạ phá Dạ Lang, nếu cứ càn quét suốt dọc đường đi thế này, binh lực sẽ phân tán, thần cho không đủ người, làm sách lược nam chinh bại trong gang tấc, thế thì được không bằng mất.”
Lưu Cư lắc đầu:” Ý chỉ của phụ hoàng ta không được sửa dù chỉ một chữ, khi binh lực của chúng ta giật gấu vá vai ắt có viện binh hỗ trợ.”
Hoắc Quang không nói thêm nữa, chắp tay với Lưu Cư một cái rồi rời đại trường, nhìn ra Địch Sơn có chuyện riêng tư trọng yếu muốn nói với Lưu Cư.
Cẩu Tử ngồi dưới một cái lán cỏ đốt lửa nấu nước, thấy Hoắc Quang tới, bới trong đống lửa ra hai củ sơn dược nướng đen xì cho hắn.
Hoắc Quang bóc vỏ, ăn một miếng thở dài:” Không có mật, ăn nhạt lắm.”
Cẩu Tử lục ba lô của mình lấy một cái bình sứ:” Có đường đây.”
Hoắc Quang hài lòng rắc ít đường đỏ lên sơn dược, ngoạm một miếng to:” Ngươi biết Địch Sơn định báo gì với Lưu Cư không? Hàng hóa vận chuyển đi là sao? Ta thấy Lưu Cư có vẻ kích động lắm.”
Cẩu Tử ồ một tiếng:” Chắc là chuyện tài vật thu hoạch được ở Điền Quốc, có hai thành bị giữ lại sau đó bí mật sai nhân mã chuyển tới Hán Trung, người Lưu gia chẳng có kẻ nào tử tế, con cũng tính kế cha.”
Hoắc Quang nhíu mày:” Vì sao không phải là đưa tới đất Thục?”
“ Lưu Cư không có nhân thủ ở Thục, còn Hán Trung có nhiều con cháu hoàng tộc, hay chúng ta tổ chức người đánh cướp?” Cẩu Tử kiến nghị:
Hoắc Quang xua tay:” Chúng ta không cần số hàng hóa đó, cha đề phòng con thì con tính kế cha thôi. Chuyện mà ngươi cũng biết, bệ hạ chẳng lẽ lại không, dù sao Lưu Cư còn non lắm, muốn giở trò trước vành mắt bệ hạ sao thành công được.”
Cẩu Tử nhìn quanh rồi hỏi nhỏ:” Tiểu lang thấy bệ hạ sẽ làm thế nào?”
“ Khó xử, thế nên ta thấy bệ hạ sẽ dùng cách ngươi nói.”
Cẩu Tử hớn hở ra mặt:” Cha cướp của con, chuyện này hay rồi đây.”
“ Nhưng mà con trộm của cha trước mà.” Hoắc Quang toét miệng cười cứ như thấy chuyện này là hết sức bình thường.