Thục đạo khó, khó hơn cả lên trời.
Lưu Triệt từ lâu đã muốn mở một con đường lớn nối liền đất Thục giàu có với Quan Trung thành một dài, ý định đó mãi chưa có cơ hội thực hiện.
Thủy hoàng đế vì xây Trường Thành, làm trì đạo, dựng hoàng lăng, cuối cùng khiến thiên hạ đại loạn, Lưu Triệt có nhận thức tình táo.
Thế nên chuyện đưa bách tính tới nơi núi cao vực sâu mạo hiểm tính mạng mở Thục đạo cần phải cân nhắc cẩn trọng.
Nếu người mở Thục đạo là nô lệ thì Lưu Triệt chẳng cần băn khoăn.
Đây là quốc sách, nếu như Quan Trung và đất Thục liền thành một dải, sẽ tạo thành sự áp chế tuyệt đối với toàn bộ vùng đất khác, dù nơi nào đó xảy ra nổi loạn cũng không dao động được nền móng quốc gia.
Một thanh y quý tộc cầm chiếc ô đứng bên đường nhìn nô lệ đi qua bên cạnh, trong mắt không có bất kỳ chút thương xót nào, chỉ lạnh lùng nhìn, thi thoảng ra lệnh cho bộ nô đoàn, bảo chúng không quá hà khắc với những người này, đảm bảo đại đa số có thể bình an tới được Thục.
Ở bên cạnh hắn có một cây thông cao, cành là chi chít như một cái ô, tuy không thể che chắn hết được nước mưa, nhưng đứng dưới cây cầm ô che, không bị giọt nước nào rơi lên người.
Hoắc Quang an bài xong công việc, định rời đi thì đột nhiên có một bóng đen nho nhỏ nhảy từ trên cây xuống, thế tới cực gấp, bất chấp hậu quả.
Tuy bất ngờ, Hoắc Quang vẫn kịp cầm ô xoay người tránh sang bên, bóng đen ngã mạnh xuống đất, nhưng chỉ lăn đúng một vòng lại nhào bổ về phía Hoắc Quang.
Rầm một tiếng, thuẫn lớn chặn ngay trước mặt Hoắc Quang, bóng đen va chạm vào thuẫn, bật ra đằng sau, còn chưa kịp đứng lên thì hai cái kích lớn đâm chéo nhau, ấn cổ xuống đất.
Bóng đen hai tay nắm kích lớn, quẫy đạp la hét không thôi.
Thuẫn lớn tách ra, Hoắc Quang nhìn người Điền đang nỗ lực vùng vẫy:” Giao cho bộ nô đoàn đi.”
Cẩu Tử không tán đồng:” Tiểu lang chớ nhân từ, loại người này nên giết.”
“ Chúng ta họa hại Điền Quốc thê thảm như thế, người ta muốn giết ta là bình thường, ở loại chuyện này chúng ta mới là người xấu. Ngươi có thể lấy danh nghĩa vì nước làm chuyện xấu, nhưng ngươi phải hiểu đạo lý, ai đúng ai sai phải phân biệt rõ, nếu không bản chất xấu thì hết thuốc chữa. Không được trừng phạt, mang tới doanh nô lệ.”
Người Điền kia đã tuyệt vọng, thù hận nhìn thiếu niên tuấn tú, không hiểu người Hán hung tàn vì sao còn chưa giết mình.
Hoắc Quang mở ba lô của Cẩu Tử lấy lương khô đưa cho người Điền:” Sống cho tốt, sống thì mới thấy được kết quả.”
Nói xong bỏ đi.
Cùng lúc đó Vệ hoàng hậu tới Vân thị, Vân Lang dẫn cả nhà ra nghênh tiếp.
Ai cũng biết Vân thị và Trường Môn cung rất gần gũi, cho nên đây mới là lần thứ hai Vệ hoàng hậu chính thức tới Vân thị, có điều là nơi ở trong Phú Quý thành chứ không phải Vân thị trang viên.
Cả trang viên rộng lớn nay đã thành trung tâm văn hóa của thiên hạ, người đọc sách từ xa vẫn nườm nượp đổ về, không còn sự yên tĩnh trước kia.
Nếu không phải vì nhi tử, Vệ hoàng hậu bất kể thế nào cũng không tùy tiện tới Vân thị, vì mỗi lần như thế đám huân quý Trường An lại xôn xao.
“ Con ta nguy trong sớm tối, tới đây để xin Vân hầu cứu viện.” Nhắc tới nhi tử, Vệ hoàng hậu không giữ được trấn định ung dung thường ngày, chủ động lên tiếng trước:
Vân Lang nhận được thư báo, lấy làm lạ:” Điện hạ chỉ tổn hao sức khỏe một chút, đâu đã tới mức nguy hiểm tới tính mạng.”
“ Vân hầu biết rồi sao?”
Vân Lang cười:” Tây nam là vùng chướng khí rất nặng, không khí ẩm thấp, dương khí không đủ, mà điện hạ ở chuyện nam nữ không biết tiết chế, thân thể chưa trưởng thành, ngã bệnh là chuyện bình thường. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khôi phục, vì sao hoàng hậu lại kinh hoàng như thế?”
Vệ hoàng hậu kinh hãi đứng bật dậy:” Như Vân hầu nói, Cư Nhi của ta không phải bệnh do không quen thủy thổ?”
“ Hoàng hậu cứ yên lòng, không lâu nữa sẽ có tin bình an báo về Trường An. Liệt đồ cũng ở trong quân, lại là tả thập di, không khuyên giải được điện hạ, vậy là không làm tròn phận sự.”
Vệ hoàng hậu ngồi xuống, vỗ tay vịn ghế:” Nghiệt chướng, không biết thương lấy bản thân.”
“ Thiếu niêm ham vui là lẽ thường tình, hoàng hậu không cần tức giận, thần cho rằng nam nữ chưa trưởng thành đã sớm hoan hảo, từ góc độ y giả mà xét, là không thích hợp.” Hoàng hậu vốn quản lý chuyện cưới gả, cho nên Vân Lâng thảo luận chuyện này không có gì là không ổn:
Vệ hoàng hậu nhíu mày:” Có ảnh hưởng tới chuyện con cái không?”
Vân Lang lắc đầu:” Cây cối chưa đủ tuổi liệu có kết được trái ngon không?”
“ Đúng là như thế, vậy với nhãn quang y giả của Vân hầu, tuổi nào hôn phối mới thích hợp?”
“ Mười tám.”
Vệ hoàng hậu biết nhi tử không có lo lắng tới tính mạng liền có tâm tình bàn luận quốc sự với Vân Lang:” Nam tử không sao, nhưng nữ tử tới mười tám tuổi mới giả là không ổn, nhà sinh nữ nhi sẽ không đồng ý.”
Vân Lang cũng hiểu điều này:” Ít nhất cũng phải đợi tới mười sáu, ít hơn tuổi đó, khó sinh ra được con cháu khỏe mạnh.”
“ Đây là chuyện hệ trọng, bản cung còn phải thương lượng với bệ hạ đã.” Vệ hoàng hậu đứng lên:” Đa tạ Vân hầu cho hay tin, song chuyện không thể xem nhẹ, bản cung sẽ phái hoạn quan đắc lực tới trong quân, không dám quấy nhiễu chuyện trong quân, nhưng chuyện sau rèm phải quản.”
Vân Lang chắp tay:” Thần thường nghe Điền nữ nhu mị, hoàng hậu nếu phái người quản thúc điện hạ, xin quản thúc luôn cả liệt đồ.”
Hoắc Quang làm việc thích phô trương, đó là vì hắn còn nhỏ, cho dù đã nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, nhưng bộ lộ ra vẫn gây áp lực cho người khác.
Lưu Cư nhiều hơn Hoắc Quang một tuổi, nhưng luận tới tâm trí, trước mặt Hoắc Quang chẳng khác gì trẻ con mới hiểu chuyện.
Luôn dùng thái độ chiếu cố trẻ con đối xử với Lưu Cư thế nào cũng đụng chạm tới sĩ diện của Lưu Cư, đồng thời khiến cặp cha mẹ luôn hi vọng Lưu Cư vượt trên người khác không hài lòng.
Như thế Hoắc Quang còn muốn thể hiện hoài bão là không thể, sau này kết cục tốt nhất cũng là trạng thái như Vân Lang và Lưu Triệt hiện giờ.
Bởi thế Vân Lang không thể không kéo thấp đệ tử của mình xuống ngang với Lưu Cư.
Vệ hoàng hậu rất hài lòng với thỉnh cầu của Vân Lang, vui vẻ đồng ý rồi dẫn đại đội nhân mã rời đi.