Tào Tương thời gian qua vì trốn Dương Lợi nên ở lại Vân thị, đang nằm khoèo ở thư phòng Vân Lang đọc sách, trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, vết thương trên mặt không còn thấy nữa, trông tinh thần hơn không ít.
“ Ngươi sau này ở chuyện nam nữ khắc chế một chút, soi gương mà xem, nhìn khỏe mạnh hơn không ít.”
Tào Tương bỏ sách xuống, ngón chân cái xoay cái giầy chơi đùa:” Ta thấy quen mỹ nhân thiên hạ, chẳng lẽ chút năng lực kiềm chế ấy lại không có? Vấn đề là Dương Lợi vừa quen mui bén mùi cứ đòi hỏi, ta biết làm sao? Hoàng hậu tới vì chuyện Lưu Cư hả, đã biết nó tham hoa háo sắc hại thân thể chưa?”
“ Loại chuyện này này đương nhiên là không thể che dấu, ta hi vọng lỗi lầm này do tuổi còn nhỏ thôi, nói thực, Lưu Cư không phải là người kế thừa tốt. Nhưng mẫu thân, Đại tướng quân đều kỳ vọng rất lớn, chúng ta cũng cần ủng hộ, dù sao Lưu Cư đăng cơ, không hại gì tới chúng ta.” Vân Lang luôn quan sát Lưu Cư, đã có thể đánh giá sơ bộ:
Tào Tương lắc đầu:” Ngươi còn chưa gặp Lưu Hoành và Lưu Đán, hai đứa bé đó kém xa, dù gì thì Lưu Cư còn được cái tính tình tốt để nói.”
“ Tài hoa chỉ là thứ yếu thôi, vấn đề ở tuổi Lưu Cư kìa, bệ hạ còn rất thọ, thế nên tất nhiên sinh lòng cảnh giác với nhi tử lớn tuổi của mình. Một người làm thái tử quá lâu, nhất cử nhất động sẽ bị người thiên hạ theo dõi, dù là sai lầm nhỏ cũng bị phóng đại nhiều lần. Trong hoàn cảnh đó, nhẫn nại quá lâu sinh biến thái. Như vậy một khi đăng cơ, trước kia bị áp chế lớn thế nào, báo thù sẽ mãnh liệt gấp bội phần như thế, nếu không cởi bỏ tâm kết sẽ không hay. Nếu mẫu thân đã một lòng đưa Lưu Cư lên hoàng vị, ngươi không nên khoanh tay ngồi nhìn như thế.”
Tào Tương dửng dưng:” Không phải tôn chỉ sư môn ngươi là chỉ trung thành với giang sơn, chứ không phải vì hoàng đế nào à? Quan tâm tới Lưu Cư nhiều thế làm gì?”
Vân Lang thở dài:” Nói thì nói thế, con người đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình, người và người chỉ cần tiếp xúc sẽ nảy sinh tình cảm, bất kể yêu ghét, hành vi của chúng ta khó tránh khỏi bị tác động. Đôi khi ta chỉ muốn buông tay hết, xõa tóc vào núi cho tiêu diêu tự tại.”
Tào Tương tưởng tượng:” Ta cũng muốn thử cuộc sống trong núi giống ngươi, dựng một căn nhà tranh, có Đại Vương trông nhà, suốt ngày chẳng phải làm gì, trừ đọc sách ra thì đi kiếm thức ăn, sau đó chế biến thành món ngon. Ăn no rồi dựa vào người Đại Vương lười nhác nhìn mây trên đời, chẳng nghĩ gì cả, khi bụng đói mới lại đi kiếm cái ăn ... Sống thế thật mỹ hảo.”
“ Sống như thế ngươi có mà chết đói.” Vân Lang bật cười:” Khi đó ngươi sẽ nhớ bộ ngực của lão bà, nhớ đường phố đông đúc của Trường An, hoài niệm khi ngươi làm thơ được người khác xúm xít xung quanh, nhớ khoải cảm mình lẩm bẩm một câu vô số người lắng nghe. Thế nên cho dù ngươi có vào núi cũng dẫn theo một đống người, ngươi làm ẩn sĩ tối đa ba ngày là giỏi.”
Tào Tương đá giày vào mặt Vân Lang:” Ngươi để gia gia ảo tưởng một chút thì chết à, đáng đời lắm, bảo sao cữu cữu ta không ưa ngươi.”
Ở cùng hảo huynh đệ thời gian trôi qua rất nhanh, còn khi ở cùng Đổng Trọng Thư vẫn ôm cánh tay và Hạ Hầu Tĩnh nằm thoi thóp trên giường gấm thì thời gian tức thì chậm đi cả chục lần.
Tào Tương vì tham gia hạng mục khai sáng văn hóa của Đổng Trọng Thư, nên giờ cũng có tư cách ngồi ngang hàng tán gẫu với các bậc đại lão.
Cánh tay gãy của Đổng Trọng Thư là đạo cụ để ông ta che dấu thực lực, Hạ Hầu Tĩnh sống dở chết dở cũng chỉ là giả vờ.
Khi Tào Tương vừa nhắc tới danh sách hạn ngạch tiên sinh Thái học, hai lão già tức thì tinh thần phấn chấn quá thiếu niên, tranh luận kịch liệt tới đó như muốn kiếm cục đá ném vào mặt đối phương.
Lương Tán ở bên cạnh, thi thoảng đưa Hạ Hầu Tĩnh mẩu giấy nhỏ, coi như tiếp tế đạn dược, Lữ Bộ Thư thì khi sư phụ khản cổ lập tức tiếp lời, thế là biến thành ẩu đả tập thể.
Dính líu tới lợi ích thì chẳng còn chút nào nho nhã của quân tử nữa, chẳng khác gì thương cổ không chịu thua thiệt một đồng.
Kết cục thì Vân Lang biết đã sớm được Đổng Trọng Thư thông đồng với Tào Tương xác định rồi.
“ Cứ quyết định như thế đi.” Đổng Trọng Thư gõ chuông kết thúc cuộc chiến:
“ Trời cao có mắt, không lừa được đâu.” Hạ Hầu Tĩnh tức giận nói một câu, sau đó cầm bút ký tên lên bản thảo, dắt Lương Tán rời khỏi vùng đất thương tâm này:
Đổng Trọng Thư dùng tư thái kẻ thắng lợi ký tên lên giấy, rồi lần nữa đọc lại bản thảo, sau đó đưa cho Lý Thái tới làm chứng:” Phiền Lý tướng trình lên cho bệ hạ.”
Lý Thái cẩn thận nhận lấy:” Bệ hạ chờ đã lâu.”
Đổng Trọng Thư nói với Tào Tương:” Chuyện quân hầu muốn cũng có thể tiến hành được rồi. “
Tảo Tương vỗ ngực:” Một nghìn sáu trăm trường học vỡ lòng không lâu nữa sẽ toàn diện khởi động.”
Cuối cùng ánh mắt Đổng Trọng Thư dừng trên người Vân Lang, thần sắc phức tạp, giọng nói có phần miễn cưỡng:” Khoa kỹ Tây Bắc cũng có thể vào Thái học, dạy nông học, công học và cách vật.”
“ Tấm biển học viện Khoa kỹ Tây Bắc cũng sẽ được treo ở Thái học chứ?”
Đổng Trọng Thư cau này hừ một tiếng:” Chớ làm quá.”
Vân Lang cười lớn:” Đổng công coi Nho học như tuyệt thế mỹ nhân, học thức sư môn ta cũng là công tử hào hoa, không phải ngô đồng không đậu.”
Tào Tương thấy râu Đổng Trọng Thư sắp dựng lên, sợ lão già này chết ngay ra đấy thì kế hoạch tạo dựng thanh danh cho Tào thị sẽ hỏng mất, ghe tới nói nhỏ:” Sư môn y chỉ có sáu đệ tử, một tiên sinh thôi mà, chấp làm gì.”
Đổng Trọng Thư áp lửa giận xuống:” Không biết Khoa kỹ Tây Bắc cần mấy học xá?”
“ Một khóa viện là đủ.”
“ Quân hầu không định chiêu mộ thêm sĩ tử hiếu học để sư môn phát dương quang đại à?”
Vân Lang cười nhẹ:” Học thuyết của sư môn ta quá cao thâm với sĩ tử Đại Hán, mỗ vẫn thong thả bồi dưỡng thì hơn, tuyển mộ quy mô lớn không ích gì, toàn là học vấn liên quan tới quốc kế nhân sinh, một khi sai sót, nông nhân cả năm vất vả uống phí, xây thành thành đổ, không thể không cẩn thận.”
Chút lo lắng cuối cùng của Đổng Trọng Thư cũng biến mất, mỉm cười nói:” Nếu thế cứ như quân hầu nói.”
Không chỉ ông ta, đám đệ tử đi theo Đổng Trọng Thư cũng cười ha hả, Lữ Bộ Thư còn quan tâm hỏi Vân Lang liệu có cần bố trí chỗ ở cho phó phụ chiếu cố sinh hoạt của đám trẻ con không, Vân Lang tất nhiên không khách khí, chọn luôn khóa viện tốt nhất.
Xử lý xong mọi việc, Đổng Trọng Thư không muốn ở lại Vân thị dù chỉ một khắc, dẫn đám đệ tử tức tốc dọn dẹp hành lý rời đi.
Hoạt động bên ngoài Vân thị vẫn tiến hành tưng bừng, tuy kết thúc đại chiến tranh đoạt sĩ tử, người rời đi không nhiều, hoạt động thương mại giờ áp đảo hoạt động học thuật, nhất là khi Trường Môn cung tham gia, thậm chí còn biến thành vụ giao dịch lớn.
Lương thực, lá trà, muối, tơ lụa, xe ngựa, da trâu, thuyền, đồ sắt, đồ gốm, đồ bạc, đồ ngọc, thậm chí cả đồ vàng mới thịnh hành cũng xuất hiện trong danh sách nhập hàng của Nho gia phú hào và thương cổ.
Tiền trang do tất cả tiền gia liên kết tạo thành động lực hối đoái khác vùng mạnh mẽ, bắt đầu lộ ra thế mạnh trọng hoạt động thương nghiệp sôi động.
Cùng với nó là vận tải thuyền bè xe ngựa cũng với hộ vệ cũng hưng thịnh theo.
Thông qua miệng những sĩ tử từ xa tới này, sự thịnh vượng của Phú Quý thành sẽ truyền khắp thiên hạ, tới khi đó mọi người sẽ hình thành nhận thức, muốn có hàng hóa tốt, tới Phú Quý thành không phải thất vọng.
Đổng Trọng Thư ngồi khoanh chân trên xe ngựa nhìn cảnh tượng huyên náo ở đồng quê mà Trường An chưa chắc đã có:” Còn coi Vân Lang ngu xuẩn nữa không?”
Lữ Bộ Thư mỉm cười:” Y có chút trí tuệ, nhưng không phải đại trí, vì chút lợi lộc trước mắt, quên mất Thái học mới là vùng tất tranh, không có tầm nhìn, không đáng ngại.”
“ Những năm qua Nho gia lợi dụng nguồn lực của Vân Lang mà phát triển khắp thiên hạ, y cũng theo đó mà ngồi ngang hàng với lão phu, bản thân lại quyền cao chức trọng, giờ tài lực hùng hậu thế này, đến khi lão phu chết, đám đệ tử trưởng thành, mới là lúc y thi triển hoài bão.”
Lữ Bộ Thư coi thường:” Y không được lòng bệ hạ, lại an nhàn ở nhà nhiều năm, triều đường đâu còn ai cần đến y nữa.”
Đổng Trọng Thư không nói nữa, đến ông ta còn chẳng dám mảy may coi thường Vân Lang, đứa đệ tử từ tài năng tới danh vọng này kém ông ta quá xa sao phải đối thủ của Vân Lang, e lúc ông không còn, thiên hạ không ai cản được y nữa.
Xe ngựa vận chuyển hàng rất nhiều, khiến Đổng Trọng Thư muốn đi nhanh cũng chẳng được, kệ đám đệ tử cáo mượn oai hùm quát đuổi bao nhiêu xe tránh đường, phía trước luôn có cái xe khác, cuối cùng đành chấp nhận di chuyển trong dòng xe dài dằng dặc.
Bên cạnh là Vị Thủy, thuyền bé cũng nối tiếp nhau tới bất tận.
Chỉ có Ly Sơn ở xa là vẫn còn yên bình, Đổng Trọng Thư nhìn nơi đó rừng núi xanh ngăn ngắt, ngôi nhà hai màu đen trắng của Vân thị thấp thoáng trong đó, dù ở xa nhưng vẫn nổi bật, ngực từng cơn đau nhói, một dòng máu trào ra bên mép ...