Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 842 - Chương 161: Thối Hơn Rắm.

Chương 161: Thối hơn rắm. Chương 161: Thối hơn rắm.

“ Nói thế Đổng Trọng Thư lại được đưa tới y quán rồi?”

Tin tức này làm Vân Lang bất ngờ, cứ nghĩ mình đã rất chiếu cố tâm tình Đổng Trọng Thư, trì hoãn thời gian truyền bá Khoa kỹ Tây Bắc lại vài năm, không ngờ vẫn tạo thành gánh nặng tâm lý lớn với ông ta như thế.

Hạ Hầu Tĩnh thì rời cáng cười lớn rời Vân thị, nghe nói Đổng Trọng Thư nôn ra máu, ông ta cứ như uống thuốc tiên, khỏe mạnh ngay tức thì.

Lương Tán ở bên cạnh cũng hết sức vui vẻ, ân cần đỡ sư phụ lên xe ngựa, khi xe đi qua cây liễu cực lớn trước đại môn, đứng trên càng xe bẻ một cành cho vào lòng.

Khi Vân Lang tới y quán thăm bệnh thì Đổng Trọng Thư đang hôn mê, nghe Tống Kiều nói vấn đề không nghiêm trọng, đáng lẽ không hôn mê như vậy mới đúng.

Không quan trọng, ông ấy hôn mê thật thì coi như cơ thể tự động ngắt công tắc nghỉ ngơi, còn nếu chỉ vì muốn tránh mặt thì càng khiến ông ta hổ thẹn.

Người hổ thẹn không biết dấu mặt vào đâu còn có Lưu Triệt.

Nhất là khi hắn nhìn thấy sổ sách của Trường Môn cung càng xấu hổ, một hoàng đế mà lại ít tiền hơn một phụ nhân, dù số tiền đó danh nghĩa cũng không khác gì của hắn, song không phải hắn kiếm được:” Nàng lập cả kho lương ở U Châu sao?”

“ U Châu đất rộng người thưa, sông ngòi đan xen, đất đai màu mỡ, chỉ cần bỏ ra trâu ngựa, công cụ, gây dựng vài năm, sẽ làm ra rất nhiều lương thực. Bây giờ mới chỉ thu lại được bằng tiền đầu tư thôi, lợi nhuận phải đợi năm sau. Tới khi đó bất kể U Châu sản xuất ra được bao nhiêu, đều là lãi cả, có thể hưởng thụ mãi mãi.”

Lưu Triệt lật xem sổ sách một lúc không nhịn được:” Ta thấy kho lương ở đó đã tích trữ sáu mươi vạn đảm lương.”

A Kiều lườm hắn:” Chỉ có một chút thôi mà bệ hạ đã nhòm ngó rồi à, không dự trữ một chút, ai yên tâm làm việc.”

Lưu Triệt đột nhiên nổi giận:” Trương Môn cung không thể sở hữu nhiều thứ như thế.”

“ Bệ hạ thiết lập ở U Châu kho vũ khí lớn, lại không có kho lương, không có mục trưởng, không công xưởng, người nơi đó sao chịu yên ổn? Không phải nơi nào có quân đội là giang sơn Đại Hán, chỉ có gây dựng mảnh đất đó, để đất đai có sản xuất, có người sinh hoạt mới là quốc thổ.”

“ Những thứ đó không chỉ là của Trường Môn cung, mà là của Đại Hán, là của bệ hạ.”

Lưu Triệt lắc đầu:” Không giống nhau.”

A Kiều phì cười:” Có phải vì thấy thứ mình không quản tới được quá nhiều không? Bệ hạ quá chú tâm Quan Trung mà bỏ quên thiên hạ rộng lớn gấp Quan Trung vô số lần.”

Lưu Triệt bình tâm lại, gấp sổ sách:” Nói cho cùng do trẫm không đủ nhân tài để dùng, khảo thí luận tài là chuyện lửa ngang mày rồi.”

Ác quả này một phần do Lưu Triệt tự chuốc lấy, dục vọng khống chế quyền lực của hắn quá lớn, nên hắn vượt quyền tể tướng, quan viên ngự sử hai phủ, đích thân chủ trì quan viên.

Điều này khiến phủ tể tướng bị gạt sang lề, tể tướng không khác gì đồ trang trí.

Hiện giờ dân số thiên hạ không chỉ tăng thêm ba thành, mà còn thêm mấy chục vạn nô lệ, cho dù Lưu Triệt vẫn như trước kia ngày đọc năm trăm cân tấu chương cũng không thể nắm thiên hạ trong tay nữa.

Sơ hở mỗi lúc một nhiều.

Chỉ một cuốn sổ khiến Lưu Triệt lạnh lưng.

Vì thế lần này muốn tăng thêm quan viên, bất kể cấp bách ra sao cũng cần thái úy Vệ Thanh, tể tướng Lý Thái và đại ti nông Nhi Khoan thương lượng.

Đây là đại sự quốc gia, tuyệt đối không phải một hai ngày thương lượng xong, trước khi hoàng đế và ba người đó nghị sự, ba người phải tìm bộ chúc của mình, thương thảo giới hạn có thể tiếp nhận của khảo thí.

Bất kế vượt giới hạn trên hay dưới đều không thể tiếp nhận, ba người cần đảm bảo yêu cầu của hoàng đế không vượt ngoài phạm vi có thể tiếp nhận của họ.

Vân Lang là võ hầu, thượng ti của y là thái úy phủ, thuộc quản hạt của Vệ Thanh.

Khi nhận được quân lệnh của Vệ Thanh, Vân Lang liền thấy phiền toái.

Không cần nghĩ cũng biết, võ tướng chính là phe phản đối khảo thí luận tài nhất.

Hiện giờ tướng sĩ lập công có thể tới địa phương làm quan viên, giống như Tạ Ninh trước kia chỉ mong thành quan địa phương để tránh xa cha hắn vậy.

Giờ vào khảo thí luận văn tài bổ nhiệm quan viên, địa vị võ tướng giảm mạnh.

Tất nhiên Vân Lang cũng sẽ không đồng ý dùng khảo thí chọn tướng quân, thời đại này tác chiến vẫn dựa vào thể lực là trọng yếu, ngay cả đại tướng quân như Hoắc Khứ Bệnh vẫn phải xung phong hãm trận.

Nếu quan quân cũng phải khảo thí ... Thật không đành lòng tưởng tượng cảnh đó.

Khi các võ hầu tụ tập, Vân Lang cảm thấy mình bị bài xích hết sức rõ ràng.

Dù sao Vân Lang là người có học vấn cao nhất trong giới võ hầu, nên tiềm thức họ cho rằng, trong số những người ngồi đây, nếu có ai ủng hộ hoàng đế dùng khảo thí luận tài thì chắc chắn là Vân Lang.

Công Tôn Ngao ngồi bên cạnh Vân Lang trơ trẽn phun quả rắm rõ lớn, hỏi y xem mình có thể qua được khảo thí giữ lấy tước vị Hợp kỵ hầu không, Vân Lang bịt mũi chạy ra cửa sổ.

Không biết đám người này hôm nay ăn cái gì, cả đại đường lớn tiếng rắm không ngớt bên tai, đoán chừng một hai vị dùng lực quá mạnh phân ra đầy quần rồi ... Thối không ngửi nổi.

Thế nên Vân Lang quyết tâm đứng bên cửa sổ, không muốn lẫn lộn với đám người ghê tởm đó.

Đợi không khí miễn cưỡng có thể khiến người ta thở được, Vệ Thanh bình tĩnh hỏi:” Nói vậy mọi người đều không đồng ý?”

Vệ Thanh vừa mới hỏi, phía dưới không ai đánh rắm nữa, cũng chẳng ai lên tiếng, dù là Công Tôn Ngao cũng ngậm miệng, không ai muốn là người đầu tiên phản đối hoàng đế.

Vân Lang dùng khăn tay bịt mũi, đứng bên cửa sổ ồm ồm nói:” Sao đồng ý được chứ, khảo thí quan văn là được, liên quan chó gì tới chúng ta, cầm bút đi đánh Hung Nô chúng đâu có sợ.”

Tức thì đại đường sôi động hẳn lên, một vị lão tướng vỗ đùi:” Vĩnh An hầu nói phải đấy, chúng ta không khảo thí, sau này Vĩnh An hầu chỉ đâu mạt tướng đánh đó.”

“ Chậc chậc, nói cho cùng đúng là người đọc sách nhiều nhất trong đám thô bỉ chúng ta, Vĩnh An hầu đúng là hảo hán trong quân.”

“ Lão phu nhất định đứng trước mặt bệ hạ, dùng lời của Vĩnh An hầu phản đối.”

Một đám lưu manh lập tức đẩy Vân Lang lên đầu sóng ngọn gió.

Vệ Thanh vuốt râu hỏi lại:” Như thế tất cả mọi người đều không đồng ý khảo thí phải không?”

Đại đường lại im phăng phắc, ai nấy quay đầu nhìn Vân Lang bịt mặt đứng thập thò ngoài cửa sổ như trộm.

Vân Lang giơ tay hô khẩu hiệu:” Không khảo thí, đánh chết cũng không khảo thí! Không khảo thí!”

“Không khảo thí! Không khảo thí.”

Thế là đám đông nhao nhao hô theo như làm trò hề, không thể trách họ, ở đây vài vị không biết chữ thôi, nói không chừng con không hiểu khảo thí là cái gì, chỉ nghe loáng thoáng cầm bút viết chữ là sợ rồi.

Vệ Thanh giơ tay ra hiệu đám đông im lặng:” Theo lý, ngươi tham gia khảo thí không khó khăn gì, vì sao lại phản đối?”

Vân Lang lớn tiếng đáp:” Tất nhiên mạt tướng vượt qua khảo thí không khó, nhưng đến khi ra trận, mỗi mình mạt tướng ra trận, bên cạnh là đám sĩ tử, chẳng bằng ở nhà luôn cho xong, tránh bị bại trận rồi không chết trên chiến trường thì trở về cũng bị chặt đầu. Vì thế khảo thí tuyệt đối không thể tiến hành trong quân.”

“ Tốt.” Công Tôn Ngao vuốt râu:” Cứ nghĩ ngươi ỷ mình có một bụng chữ coi thường đám võ phu bọn ta, xem ra ngươi đọc sách không phí, biết lợi hại đấy.”

Vân Lang trịnh trọng nói:” Ta tuy thường xung đột với Hợp kỵ hầu, nhưng nếu lên chiến trường, ta thà cùng người như ngài kề vai tác chiến chứ không muốn chiến đấu cùng đám sĩ tử đầy một bụng chữ ăn nói văn hoa.”

Câu này thôi làm Công Tao Ngao đập bàn, thiếu chút nữa bỏ qua loa thù oán bao năm, đám võ tướng càng ra sức tán dương Vân hầu, tức thì trong phòng còn thối hơn màn đánh rắm ban nãy.

Bình Luận (0)
Comment