Giữa lúc chúng tướng một lòng, tưởng chừng chuyện tới đó là xong, Phiêu kỵ đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng:” Khảo thi phải tiến hành.”
Lời này không khác gì sấm nổ giữa trời quang, ai nấy sững sờ, tuy Hoắc Khứ Bệnh không hòa hợp với mọi người, nhưng địa vị lớn, lời nói rất có sức nặng.
Bình Lăng hầu Tô Kiến nhíu mày:” Quan quân hầu văn tài tốt lắm sao?”
Hoắc Khứ Bệnh liếc nhìn Tô Kiến hỏi lại:” Có lời đồn trong bắc đại doanh, quá nửa họ Tô, lời này có phải không?”
Tô Kiến đứng bật dậy chỉ mặt:” Ngươi dám càn rỡ, nói vậy là có ý gì?”
Vân Lang ngoài cửa sổ nói vọng vào:” Bình Lăng hầu, Quan quân hầu nói phải khảo thí, không phải là dùng văn chương chọn tướng quân, mà là dùng chiến công, dùng uy vọng, để cho các huynh đệ xuất thân thấp có cơ hội vươn lên.”
Cũng có tướng quân thở phào, nhưng Tô Kiến như con thú bị chọc giận:” Ngậm máu phun người, thứ tiểu nhân không chịu được người khác hơn mình.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói:” Hôm nay ta cảnh cáo ngươi là vì không muốn ngày nào đó phải dẫn quân chinh phạt ngươi, lấy đầu ngươi. Lấy đầu ngươi cũng chẳng hề gì, chỉ tiếc dó những đồng bào ngày trước thành vật bồi táng.”
Tô Kiến không dám đối diện với Hoắc Khứ Bệnh, quay sang Vệ Thanh:” Thái úy muốn thiên vị ngoại sinh sao?”
Vệ Thanh ung dung đáp:” Mỗ gia ngồi giữa, hàm ý là không thiên vị bên nào, Hoắc Khứ Bệnh, hôm nay chỉ luận khảo thí trong quân, không luận việc khác.”
Tô Kiến chưa nguôi giận, phất tay về chỗ:” Mỗ tìm bệ hạ chủ trì công đạo.”
Hoắc Khứ Bệnh đứng lên, tới trước mặt Tô Kiến:” Được, chúng ta tới chỗ bệ hạ nói rõ chuyện cổ quái ở Bạch Đăng Sơn, khi mỗ đánh cho người Hung Nô chạy té đái về Mạc Bắc, sao đột nhiên có một đội quân Hung Nô tới Thái Thành Sơn.”
Vân Lang lại ở ngoài cửa sổ thêm vào một câu bình luận:” Thèm tiền thôi mà, Quan quân hầu không biết, ở Ngọc Môn, Tửu Tuyền, thương cổ Ô Tôn, Nguyệt Thị chỉ cần bỏ tiền hối lộ quan binh là có thể qua cửa ải, còn ở dải Bạch Đăng Sơn, người ta cho Hung Nô qua.”
Tô Kiến rống lên:” Ta sẽ dâng tấu đang hặc ngươi.”
Công Tôn Hạ hắng giọng một tiếng, kéo chủ đề lại:” Trong quân xung đột, bệ hạ trách phạt hai bên, đừng nói chuyện ai đàn hặc ai nữa. Khảo thí phải tiến hành, nếu bệ hạ đã lệnh, chúng ta chấp hành là được, nhưng khảo thí trong quân phải khác. Như Vĩnh An hầu vừa nói, trong quân có quy củ trong quân, khảo thí phải phù hợp với tình hình, không thể vơ đũa cả nắm như nhau.”
Vệ Thanh gật gù:” Vậy mời mọi người đưa ra chương trình, để mỗ gia bẩm lên bệ hạ, từ giờ nếu còn ai làm nhiễu loạn , đánh đuổi ra ngoài.”
Hoắc Khứ Bệnh quay về chỗ nói lớn:” Mỗ cho rằng, trong quân bách phu trưởng trở lên phải biết chữ, không cần họ thông hiểu thi thư, chỉ cần đọc hiểu quân lệnh, viết được rõ quân báo của mình báo lên trên là đủ.”
Công Tôn Ngao trào phúng:” Trong quân biết chữ nghìn người chưa được lấy một, Quan quân hầu định tự mình đi dạy họ đọc thư viết chứ sao?”
“ Lão binh có thể miễn, tân binh tuyển chọn bách phu trưởng cần biết chữ.”
Công Tôn Hạ nhíu mày:” E không ổn.”
Vân Lang không nói nữa, hiện trong phòng đang thảo luận biến cách quân sự trọng đại, y không muốn biến cách bất ngờ này làm suy giảm sức chiến đấu của quân đội.
Tin tức về cuộc tranh luận ở thái úy phủ nhanh chóng truyền tới tai Lưu Triệt, hắn rất bình tĩnh, thậm chí là vui vẻ.
Xung đột đã nói rõ một vấn đề, Vệ Thanh chưa thể một tay che trời ở Thái úy phủ, còn chuyện kháo thí bị phản đối không có gì bất ngờ, hắn chưa bao giờ có ý định dùng khảo thí trong quân.
Trong mắt Lưu Triệt, quân đội do hắn gây dựng bao năm đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Chỉ có một điểm tới giờ hắn băn khoăn, chuyện khảo thí này quá nửa do Vân Lang thúc đẩy, chỉ không rõ dụng ý của y là gì.
Thảo luận với rất nhiều quan viên nội đình cùng bác sĩ học thức uyên bác, ai cũng đánh giá chế độ khảo thí là một hạn chế lớn với quyền lực của quan viên, tránh được tình trạng trong triều bị quan viên thân cận xâm lấn, hay chuyện quá nửa tướng lĩnh Bắc đại doanh mang họ Tô như Hoắc Khứ Bệnh nói.
Hàn môn đệ tử có một con đường thăng tiến, đem lại ích lợi lâu dài cho quốc triều.
Không chỉ thế, còn hạn chế được huân quý lớn mạnh không giới hạn, vì toàn bộ quan viên cuối cùng thông qua hoàng đế mới được bổ nhiệm, quyền tiến cử của quan viên huân quý bị hạn chế, thình thành quyền lực tối cao của hoàng đế.
Toàn là chuyện có lợi cho bản thân, song Lưu Triệt không tin Vân Lang chí công vô tư, hay nói cách khác hắn không tin thiên hạ này có ai thực sự chí công vô tư.
Vậy rốt cuộc ý đồ riêng của Vân Lang ở đâu?
Nghĩ mãi không ra, trừ khi Vân Lang thực sự cho rằng đệ tử của Khoa kỹ Tây Bắc có thể giành toàn thắng trong khảo thí, chuyện này Lưu Triệt không tin.
Nhưng tin tức ở Thái úy phủ truyền tới cũng làm Lưu Triệt thở phào, Vân Lang phản đối sử dụng khảo thí trong quân, chứng tỏ y không muốn hại Đại Hán, biết quân đội hiện không thể có biến động lớn.
Về phần Hoắc Khứ Bệnh đề xuất bách phu trưởng trở lên phải biết chữ, hắn tán đồng, một tướng quân tiếp nhận chính xác quân lệnh luôn tốt hơn người chỉ biết dũng mãnh tác chiến.
Tảng đá lớn trong lòng được bỏ xuống, Lưu Triệt gọi Tùy Việt mang toàn bộ sổ sách Trường Môn cung tới, hắn muốn tranh thủ hôm nay rảnh rỗi, nghiên cứu cho ra vì sao Trường Môn cung giàu có hơn cả nội đình.
Sổ sách của Trường Môn cung không cho người ngoài xem, cho nên khi sổ sách tới, A Kiều cũng tới.
“ Bệ hạ xem sổ sách Trường Môn cung, thiếp muốn xem sổ sách nội đình.”
Sổ sách A Kiều mang tới không chỉ có một cuốn mà là cả cái rương, hoàng đế muốn xem hết hiểu kỹ càng ít nhất phải mất hai tháng, còn xem qua loa thì cũng không phải một ngày mà xong.
“ Nàng xem sổ sách nội đình làm gì? Thế là vượt quyền.” Lưu Triệt từ chối yêu cầu vô lý của A Kiều:
“ Ai thèm nhòm ngó chút tiền của bệ hạ, chỉ muốn xem bệ hạ bị người ta lừa mất bao nhiêu tiền thôi.”
“ Ai dám lừa trẫm?”
A Kiều cười nhạt nhắc lại chuyện cũ:” Vô Diêm thị nào đó chẳng hạn.”
Lưu Triệt lập tức á khẩu, nói lảng đi:” Sổ sách nội đình nhiều lắm, nàng xem không xuể đâu.”
A Kiều khẽ vỗ tay, lập tức có mười hai cung nữ sách rương nhỏ đi vào, đồng loạt thi lễ.
“ Chẳng đứa nào đẹp hết.” Lưu Triệt bĩu môi chê bai:
A Kiều tức giận:” Thiếp không phải tỷ tỷ của bệ hạ, suốt ngày nghĩ cách tìm mỹ nhân thiên hạ tiến cống, đây là nữ chưởng quầy mà thiếp mời danh sư dạy dỗ, ai nấy đều tinh thông đạo sổ sách. Kẻ làm giả sổ sách thiên hạ không qua mắt được chúng, đều là nhân tài, không phải phế vật dùng dung mạo mua vui, sao có thể hạ thấp họ như thế?”
Lưu Triệt thấy khó tin, sai Tùy Việt mở một cái rương trong tay nữ chưởng quầy ra, chỉ thấy bên trong là bút giấy, bàn tính.
“ Vì sao lại dùng những phụ nhân này?”
“ Nam tử quá nhiều dục vọng cá nhân, họ thì không.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Quá thiên lệch.”
“ Dù sao đều là người của thiếp, không định xuất cung, muốn theo thiếp đến già, có thể tin tưởng.”
Lưu Triệt cầm bàn tính kiểu mới, thứ này chỉ Vân thị mới có:” Vân Lang dạy ra phải không?”
“ Gần như thế, không chỉ Vân Lang, còn có cả người khác, nhưng kém xa.”
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Người do Vân Lang dạy, hừ, nàng dự phòng y thế nào?”
“ Thiếp chưa từng nghĩ tới, kỳ thực không cần nghĩ nhiều như thế. Trên đời này nếu dùng ai cũng đề phòng thì còn ai để dùng?”
“ Tầm nhìn phụ nhân, dùng người quan trọng là ở chế ngự, không chế ngự, không thể trọng dụng. Một người chỉ có thể công, hai ngươi chỉ có thể thủ, ba người mới có người đáng tin. Trẫm dùng Vân Lang thì nàng phải xa lánh, trẫm xa lánh y thì nàng trọng dụng, nhớ lấy.”
A Kiều cười:” Thiếp nhớ rồi, giờ xem sổ sách nội phủ được chưa?”
“ Đi đi, xem cho kỹ.” Lưu Triệt thở dài phất tay, trên đời này hắn không biết còn có thể tin ai không, nếu là A Kiều bị hắn biếm khỏi hoàng cung thì hắn tin tưởng tuyệt đối, A Kiều khi đó đơn thuần, mỹ lệ, ngang ngược, cùng rất chân thật. Còn A Kiều bây giờ trí tuệ, tài cán, mẫu nghi thiên hạ, khiến hắn thấy xa lạ.