Vân Lang ở Thái úy phủ tiêu hao vô ích hai ngày một đêm.
Thảo luận tiến hành rất không thuận lợi, bất kể là kiến nghị do ai đề xuất, bất kể là thích hợp hay không đều có người phản bác, vặn vẹo, ý kiến vừa ngang vừa thối không chịu nổi.
Hoắc Khứ Bệnh nhiều lần nổi giận đều bị Vệ Thanh áp xuống, không ai dám phản bác kiến nghị của hắn, nhưng cũng chẳng ai ủng hộ, mà mỗi kiến nghị phải có ba người thông qua mới viết vào tấu chương của Vệ Thanh.
Dần dần Vân Lang nhận ra, nơi này có mười sáu vị võ hầu mà chia thành tới chín phái, cho dù là kiến nghị của Vệ Thanh cũng có người trực tiếp phản đối, chẳng nể nang gì hết.
“ Muốn thương lượng có kết quả, số võ hầu phải là số lẻ.” Thấy trời đã tối, lại lãng phí thêm một ngày vô nghĩa nữa, Vân Lang rống lên trong hội trường:
“ Muốn số lẻ cũng dễ, đợi lão phu chết rồi là ngươi có cơ hội, có điều lão phu thân thể khỏe mạnh, gần đây lấy từ y quán ngươi rượu máu hươu, đêm đêm xuân tiêu không biết mệt mỏi, xem chừng còn sống tám mươi trăm tuổi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Thế thì từ giờ chúng ta bắt đầu đấu, ta không tin mười ngày sau các ông còn khỏe mạnh thế này. Người đâu phong tỏa đại môn, không có kết quả không cho ai ra vào, rút hết trà bánh cho ta.”
Trừ Vệ Thanh ra thì nơi này Hoắc Khứ Bệnh tôn quý nhất, quan trọng là hắn đủ cuồng, ngay cả Vệ Thanh cũng không ngăn cản được hắn.
Thấy giáp sĩ phong tỏa sảnh hội nghị, đám đông xôn xao, Vân Lang nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hoắc Khứ Bệnh là biết hắn không đùa, lúc này ai nói hắn cũng không nghe, dù ý chỉ hoàng đế tới, hắn cũng dám kháng lại.
Nhân lúc đám người kia còn phản đối, Vân Lang thu thập bảy tám cái bồ đoàn của họ, xếp thành đệm, nằm xuống sờ rễ sâm trong lồng ngực, yên tâm ngủ luôn.
Võ tướng thoát vây thì có cách gì?
Đánh ra thôi, đó là bản năng của bọn họ.
Cái sảnh nghị sự mà Vệ Thanh chọn không lớn, nếu không Vân Lang đã chẳng bị mấy phát rắm ép chạy ra ngoài.
Không gian chật hẹp, nắm đấm bay vù vù, bóng chân lớp lớp, tiếng la hét, tiếng chửi bới, tiếng nắm đấm va chạm thân thể không ngớt bên tai.
Hoắc Khứ Bệnh thể lực lẫn võ kỹ đều đạt tới đỉnh cao đứng ở cửa, tuy trúng rất nhiều đòn, nhưng người đối đầu với hắn càng thêm thảm hơn, thi thoảng có hầu gia ngã xuống đất kêu gào.
Ngực Công Tôn Ngao liên tục trúng hai quyền của Hoắc Khứ Bệnh, đau đớn thiếu điều ngạt thở vẫn đánh không lùi, liều mình đấm một phát trúng cằm Hoắc Khứ Bệnh.
Trúng đòn mạnh, Hoắc Khứ Bệnh lảo đảo, Công Tông Ngao hét lớn:” Xông lên dứt điểm.”
Đang chẩn bị tung người lao tới, chân đột nhiên mềm nhũn khụy xuống, Công Tông Ngao đang định quay đầu lại xem ai ám toán mình thì một cái hũ đồng chụp lên đầu.
Tiếp ngay đó là màn đấm đá liên tiếp.
Công Tôn Ngao chỉ muốn mau chóng gỡ cái hũ ra, người trúng đòn không đủ lực không đáng bận tâm, khắp các vị võ hầu, chỉ có Vân Lang mới yếu ớt như thế.
Chưa tháo được hũ ra nghe uỳnh một phát, tai kêu ong ong, loạng choạng vài cái rồi ngã gục.
Hoắc Khứ Bệnh bị đánh tới nổi máu điên lên rồi, rút then cửa lớn, thúc một phát vào bụng Tô Kiến, Tô Kiến kêu thảm lui lại, bị Vân Lang nấp sau cột cho một cú vào đầu xỉu luôn.
Vệ Thanh vỗ bàn quát:” Dừng tay, dừng tay, còn ra thể thống gì nữa?”
Nhưng mặc cho ông ta quát tháo thế nào cũng chẳng được việc gì.
Vân Lang rốt cuộc cũng bị phát hiện rồi, Công Tôn Hạ đấm một phát vào mắt, lão già đấm mạnh tới mức làm cổ y ngoặt đi thiếu chút nữa thì gãy, va vào cột ngất xỉu.
Không biết bao lâu Vân Lang mới tỉnh dậy, cảm giác đầu mình như bị tàu hỏa đâm phải, đau đớn vô cùng, muốn kêu mà không kêu được tiếng nào.
Đau đớn ập tới như thủy triều, làm y vừa tỉnh dậy lại hôn mê, lần cuối cùng mở mắt ra thì cả người không chỗ nào không đau, xem ra sau khi hôn mê bị đám lão già không đánh nổi Hoắc Khứ Bệnh dùng làm nơi trút giận.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi dựa lưng vào cửa, mồm chảy máu, mắt mở trừng trừng, không hề có ý nhân nhượng, kỳ thực tám phần là hắn hôn mê rồi, Vân Lang biết.
Đầu Công Tôn Hạ ngay dưới chân Vân Lang, tóc hoa râm xõa ra đất, mặt toàn máu tươi, trông bi thương khôn tả. Tô Kiến đang cố sức bò tới chỗ Hoắc Khứ Bệnh, mắt rực lửa phẫn nộ. Công Tôn Ngao tới giờ vẫn chưa cởi được cái hũ đồng ra, còn đập rầm rầm xuống đất.
Các vị hầu gia khác cũng chẳng khá hơn, người hộc máu, người rên rỉ, vị trí chân tay không được đúng.
Trong đám thương binh dặt dẹo chỉ có Vệ Thanh là bình an vô sự, ông ta kéo chân Tô Kiến về chỗ cũ, cầm một cái tay Tô Kiến, chọn lấy ngón tay đinh máu, ấn lên tấu chương.
“ Bình Lăng hầu vậy là đồng ý rồi hả?”
Tô Kiến tức giận vô cùng, quát:” Vô sỉ.”
Vệ Thanh túm tóc Tô Kiến kéo giật ra sau:” Kẻ mạnh làm vua, không phục hả? Hay là nói cái dấu tay này không phải của ông? Võ nhân dùng võ là cách giải quyết công bằng nhất rồi, giờ thua không chịu nhận sao?”
“ Ta còn chưa thua.”
“ Thua rồi.” Vệ Thanh chặt mạnh xuống cổ Tô Kiến một phát:” Gia gia đã ra tay đâu.”
Công Tôn Hạ còn đang nỗ lực thoát vây, nghe thấy giọng điệu bất thiện của Vệ Thanh đằng sau thì không bò nữa, ngoãn ngoãn giơ tay ra cho ông ta chọn ngón nào thích hợp.
Thế là Vệ Thanh chỉ đi một vòng là có đủ dấu tay, cả Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang cũng không bỏ qua, cuối cùng khoan khoái về chỗ, nói với mấy người chưa hôn mê:” Coi như có câu trả lời cho bệ hạ rồi.”
Vân Lang chẳng còn sức đánh giá hành vi bỉ ổi của Vệ Thanh nữa, cảm giác vài cái răng lung lay mất rồi, nhổ một ngụm máu:” Thái úy, đưa họ tới y quán thôi.”
“ Không sao, quen rồi, đều là ngoại thương, nặng nhất chỉ trật khơi, không chết được.” Vệ Thanh cười:” Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến thì mỗ tấu lên đây, nói trước, ai cũng tự nguyện đấy nhé. Nếu có ai phản đối, vậy lần sau ta chỉ nói quốc pháp, quân kỷ, không nói tình nghĩa đồng bào nữa đâu. Có ai phản đối không?”
Hỏi tới ba lần, đám người nằm lê lết trên mặt đất dai dám phản đổi nữa, Vệ Thanh gật gù hài lòng, gọi đám hộ vệ nơm nớp lo sợ vào, đem mười lăm vị hầu gia tới Vân thị y quán.
Văn Lang nằm trên xe ngựa trải thảm dày, mỗi lần xe rung lắc là đau đớn không sao chịu nổi.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi bên cạnh, cạy một cục máu đông bên mũi, bắn ra ngoài cửa sổ, cười ha hả:” Thống khoái thật, ta muốn đánh đám lão già đó lâu rồi.”
Vân Lang nhìn cái mặt xưng vù không ra dạng người của hắn:” Ngươi bị đánh còn thảm hơn người ta đấy.”
“ Đám lão già đó đâu phải ăn chay chứ, lát nữa bảo Tiểu Kiều trị thương cho ta, Tô Trĩ muốn lấy thân thể ta làm thí nghiệm lâu rồi, ta không cho nha đầu đó cơ hội đâu.”
Vân Lang lại nhổ ngụm máu nữa:” Xem thiên ý đi, ta hôn mê cho dễ chịu.”
“ Cố chịu, cố chịu, qua được thì lần sau sẽ chịu thêm được vài cú đấm nữa, ta luyện như thế đấy.” Hoắc Khứ Bệnh kéo Vân Lang ngồi dậy, cổ vũ:
Vân Lang chẳng nể nang đẩy hắn ra:” Con bà nó, gia gia nỗ lực thành hầu gia là để tránh bị ăn đòn một cách vô duyên vô cớ, giờ ngươi bảo ta chịu đựng để lần sau ăn thêm vài cú đấm ... Không nói nữa, răng ta đau lắm.”