Lần này đúng chẳng dự liệu được, biết đám võ tướng cục súc rồi, nhưng mà Vân Lang nghĩ, mọi người đều quyền cao chức trọng, ra tay đánh nhau mất giá quá, ai ngờ ...
Tô Trĩ dùng kéo cắt áo trượng phu ra sau đó ôm miệng khóc nức nở.
Vân Lang vốn da non thịt mềm, trắng trẻo ngon mắt, bị đám người kia dùng làm bao cát trút giận, thế nên toàn thân thê thảm cùng cực.
Võ tướng đánh nhau ở triều Hán không có gì mới mẻ, thời Hán cao tổ, ngay cả Lưu Bang cũng đánh nhau với thuộc hạ, khi Lưu Bang lạnh nhạt Lữ hậu còn bị Phàn Khoái cầm thuẫn bài đuổi đánh ...
Nói ra cũng lạ, Lưu Bang và đám tướng gia cứ nói chuyện không hợp là đánh nhau, vậy mà cuối cùng hắn lại thống nhất thiên hạ. Chỉ nghe nói bộ tướng Hạng Vũ hạy sang quy thuận Lưu Bang, không nghe nói có người Lưu Bang sang hàng Hạng Vũ.
Bởi thế ở triều Hán, võ tướng ẩu đả chẳng phải chuyện to tát, vì đám võ tướng đánh nhau suốt, Lưu Bang mới thiết lập xuân yến trứ danh, trong ngày hôm đó ai có thù hận có thể đánh nhau thoải mái, Lưu Bang còn reo hò cổ vũ.
Sau khi phân thắng bại rồi, người thua phải chấp nhận, chưa phục thì năm sau phục thù, còn trước đó thì giận tới mấy cũng phải nhịn, nếu không sẽ bị mọi người khinh bỉ.
Truyền thống này tới thời Lưu Triệt thì dần dần bị thủ tiêu, bởi quyền lực của hoàng đế đã lên tới đỉnh điểm, không cần dùng thủ đoạn thô bạo này để phân hóa huân quý nữa.
Rồi Triệu Vũ định ra ( đại triều lễ), mỗi hành động của quan viên đã có quy phạm để theo, dần dần tranh đấu giữa võ tướng chuyển sang giống quan văn, không dùng nắm đấm nữa.
“ Đừng khóc, mau băng bó cho ta, ta thấy sườn đau lắm, muội xem có gãy cái nào không, rồi lấy cho ta ít nước muối xúc miệng, có hai rái răng lung lay rồi, mong là giữ được.”
Khi nước muối vào miệng, Vân Lang thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng nếu không mau chóng khử trùng, miệng mà nhiễm trùng là chết chắc.
Tô Trĩ nhanh nhẹn khâu vết thương trên vai Vân Lang, vết thương dài nửa xích, thịt lộ ra ngoài, hết sức đáng sợ.
Vân Lang không muốn bị đánh ngất, nên áp mặt vào cái bụng nhô lên của Tô Trĩ tìm chút an ủi.
So với Vân Lang, Công Tôn Ngao suýt chết.
Trước khi đầu sưng lên bị người ta chụp mũ lên đầu, giờ đầu sưng lên rồi, muốn thoát ra được càng khó khăn, ngay cả không gian để thở cũng không còn, may y giả thông minh đục vài cái lỗ mới thoát chết.
Còn lại thì phải đợi dùng cưa nhỏ cưa từng chút một ra, chuyện này sẽ tốn rất nhiều thời gian.
“ Vân Lang, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Mấy y giả đang bận rộn cứu chữa nghe Công Tôn Ngao quát tháo như thế đều ăn ý dừng tay, đi giúp các vị quân hầu khác, dù sao hắn bị chụp cái hũ lên đầu, chẳng nhìn ra ai với ai.
Lưu Triệt hay tin vội vàng chạy tới.
Mười sáu vị võ hầu liền một lúc bị thương mười lăm vị, đó là chuyện chưa từng có từ khi lập quốc tới giờ.
Vệ Thanh thong thả đi sau hoàng đế, giới thiệu từng vị quân hầu đã không con nhận ra được ai với ai.
Lưu Triệt gõ một phát lên cái cũ trên đầu Công Tôn Ngao, tức tới bật cười:” Nói như vậy toàn bộ thống lĩnh cầm quân ở kinh thành đều nằm ở đây rồi? Giỏi lắm, giờ xảy ra sự cố thì ai lo?”
“ Bệ hạ, không hề gì, nay trong nước không chiến sự, theo lệ cầm quân là quân tư mã, dù có chuyện cũng tự nhiên mà ứng biến. Bọn thần đã thương lượng ra chương trình, xin bệ hạ xem qua.”
Lưu Triệt không nhận lấy, vừa đi vừa nói:” Toàn bộ đồng ý rồi hả?”
Công Tôn Ngao rống lên:” Vi thần không biết gì hết, khi đó thần bị ngất xỉu rồi.”
“ Câm mồm lại.”
Những quân hầu còn tỉnh táo nghe vậy đều đồng thanh quát lên, Công Tôn Ngao tuy tức giận cũng vội im mồm.
Đánh thua thì phải nhận, phải có cốt khí, lần sau đánh trả là được, nếu mượn sức hoàng đế xử lý tranh đoạt trong quân, sau này kẻ đó chớ mong dùng tình nghĩa cá nhân được người khác giúp đỡ.
Bất kể thế nào trước mặt hoàng đế, quan văn, võ tướng phải đoàn kết, như thế mới có thể đảm bảo quyền lực của võ tướng.
Lưu Triệt cũng coi như không nghe thấy Công Tôn Ngao nói gì, cúi đầu nhìn Vân Lang đang giả vờ hôn mê:” Tỉnh rồi thì mở mắt ra, nói xem có chuyện gì?”
Vân Lang đành mở mắt ra:” Thần có biết gì đâu, mới đầu mọi người thảo luận đáng hoàng, sau đó phát sinh ít tranh chấp, thế là thành đánh nhau, kết quả thần bị Nam Vệ hầu đánh ngất, tới giờ răng vẫn không yên ổn.”
Lưu Triệt gật gù:” Nói vậy chỉ là hiểm lầm?”
Hoắc Khứ Bệnh ở giường bên cười:” Hiểu lầm thôi ạ.”
Lưu Triệt nhìn cái đầu lợn của Hoắc Khứ Bệnh:” Trận Trường Hà cũng không thê thảm thế này hả?”
“ Đám nô tặc sao so được với các hầu gia Đại Hán ta.”
Lưu Triệt thích câu này, cười ha hả hỏi:” Nói thế tức là các ngươi đều tình nguyện ăn đòn?”
Công Tôn Hạ gian nan bò dậy:” Vi thần càn rỡ rồi.”
Lưu Triệt cười lạnh quay sang Vệ Thanh:” Nên xử lý ra sao?”
Vệ Thanh đủng đỉnh chắp tay:” Trong quân vô cớ ẩu đả, phạt lương ba tháng.”
“ Khanh là thái úy, cứ theo đó mà làm.” Lưu Triệt nhận lấy tấu chương trong tay Vệ Thanh, lệnh Tống Kiều đợi ngoài cửa phải chữa trị thật tốt cho những người đó, rồi đi luôn:
Vệ Thanh nhìn phòng bệnh lớn trở nên im lìm, bảo với Tống Kiều:” Tách bọn họ ra, không được để lộ tin tức.”
Các y giả nhanh chóng đưa bệnh nhân của mình đi tới phòng riêng, những lời ô uế mà họ chưa từng nghe thấy bao giờ cứ liên tục rót vào tai.
Tới y quán cũng không khác gì về nhà cả, Vân Lang thoải mái ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì toàn thân càng sưng to hơn, hôm qua được chườm lạnh chưa giảm được là bao, còn phải chịu đựng vài ngày nữa, y có kinh nghiệm một lần gặp mưa đá rồi nên không ngại, lúc nào ngủ được là ngủ, tranh thủ trích trữ sức lực.
Cái hũ trên đầu Công Tôn Ngao đã được phá ra, ngay lập tức đám y giả bị hắn đánh cho một trận nhừ tử. Gia tướng Vân thị xông vào dùng thuẫn ép hắn vào góc tường tới không nhúc nhích được, sau đó buộc tay chân hắn bằng áo lụa đặc chế.
Không lâu sau Công Tôn Ngao bị khiêng vào gian phòng lạnh lẽo, trong phòng có quý phụ đứng bên bàn, trên bàn có một cỗ thi thể.
Quý phụ đó bụng hơi nhô lên, trên đầu gài trang sức xa hoa, đứng bên thi thể mà không có chút sợ hãi, giơ tay lên khẽ rung chuông bạc, chuông kêu leng keng như tiếng chiêu hồn.
Công Tôn Ngao toát mồ hôi, đây chỉ có thể là tiểu thiếp ma quỷ nổi danh của Vân Lang.
Tô Trĩ sai người đưa Công Tôn Ngao lên cái bàn gỗ lạnh toát, đưa khuôn mặt trắng bệnh tới gần:” Ai cho ngươi gan đánh y giả nhà ta?”
“ Nếu ngươi là đại phụ Vân thị, lão phu còn kính ngươi vài phần, một thứ tiểu thiếp mua vui trên giường mà dám lớn lối trước mặt mỗ à, có tin dù lão phu đánh chết ngươi, Vân Lang cũng không dám nói một câu không?” Công Tôn Ngao chỉ có cái đầu cử động được vẫn hung hăng đe dọa:
“ Vì đó là sư huynh ta, ta mới cam lòng làm thiếp, chứ loại người như ngươi dám coi rẻ ta, ta sớm nấu thành canh thịt rồi.” Tô Trĩ cười khẽ, nàng chẳng giận, tốt xấu tự nàng biết, nàng vốn là người rất có chủ kiến cá nhân chẳng quan tâm lời người ngoài:
Công Tôn Ngao đưa ánh mắt nhìn Tô Trĩ một lượt từ trên xuống dưới, cười đầy dâm dục:” Lão phu hùng tráng hơn y đấy, đảm bảo khiến ngươi thỏa mãn.”
Tô Trĩ đeo găng tay da hươu cực mỏng vào:” Nếu luận về thân thể hùng tráng, Hung Nô là số một, phổi của họ lớn hơn người thường, cơ bắp ở tay chân cũng nhiều hơn người Hán. Còn về sự hùng tráng mà ngươi nói, sư huynh ta là đệ nhất thiên hạ, kẻ khác không đang luận.”