Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 846 - Q5 - Chương 165: Thâu Thiên. (2)

Q5 - Chương 165: Thâu thiên. (2) Q5 - Chương 165: Thâu thiên. (2)

Nói chuyện nam nữ với người thích mổ xẻ thân thể người khác như Tô Trĩ, Công Tôn Ngao chỉ chuốc nhục vào thân.

Phụ nhân khác đấu khẩu với nam nhân vô cùng thua thiệt, Tô Trĩ hoàn toàn không.

Công Tôn Ngao cười lớn:” Hợp khẩu vị lão phu đấy, nếu rời Vân thị, lão phu cho ngươi vị trí bình thê.”

Tô Trĩ cười ngọt ngào:” Đa tạ quân hầu, chỉ là thiếp thân đây không hài lòng với thân thể ngài cho lắm, nếu để thiếp thân cải tạo một chút, tới phủ ngài cũng không phải không thể.”

Nụ cười bỉ ổi của Công Tôn Ngao dần tan biến, lạnh lùng nói:” Mỗ không tin ngươi dám làm như thế.”

“ Phổi của quân hầu bị tổn hại cần sửa lại, tỳ tạng bị chấn động, không bao lâu sẽ đái ra máu cần thay, ngài xem có hài lòng với thân thể này không? Ta phải chọn từ trong mấy chục cái xác tươi ra đó, vốn là tên ác tặc, bị quan phủ treo cổ, không có ai tới nhận, nên đưa tới y quán nghiên cứu.” Tô Trĩ đưa tay vuốt ve thi thể không lông hãi người bàn bên cạnh:” Người này thân thể đầy sức sống, các loại cơ năng đều ở thời kỳ đỉnh cao, dùng cơ quan của hắn thay cho quân hầu là quân hầu lãi đấy.”

Công Tôn Ngao mặt trắng bệch, giọng khàn khàn cố tỏ ra cứng rắn:” Ngươi dám à?”

Tô Trĩ thuận tay ném bệnh án tới bên cạnh Công Tôn Ngao, đeo khẩu trang lên:” Đây là chẩn đoán của mấy y giả cao minh khác, ta cũng được tộc lão trong Công Tôn tộc ngài đồng ý rồi. Ngài nói xem, ta dám không?”

“ Ta không bệnh.” Công Tôn Ngao hét lên, giọng run rõ:

“ Bệnh hay không, y giả nói mới tính, không phải là do ngài nói.” Tô Trĩ ra lệnh, lập tức có hộ phụ đeo khẩu trang đi tới dùng khẩu trang trùm lên miệng Công Tôn Ngao:

Trên đầu có chùm sáng chiếu xuống, không phải đèn, mà là một cái gương đồng cục lớn phán chiếu ánh sáng mặt trời.

Công Tôn Ngao không thể không thừa nhận, khi Tô Trĩ đeo khẩu trang, khoác thêm chiếc áo gai dài đứng ở trước bàn, bị ánh sáng chiếu vào, lập tức có dáng vẻ của thế ngoại cao nhân.

Chỉ là khi nàng đặt một tay lên thi thể, sau đó dùng dao rạch một cái nhẹ nhàng ...

Cả đời chinh chiến, Công Tôn Ngao thấy xác chết quá nhiều rồi, không đầu, phọt óc, lủng bụng, hoặc bị ngựa dẫm nát bét.

Thân là đại tướng thống quân, Công Tôn Ngao không tin Vân Lang dám làm gì mình, mắt mở thật to nhìn Tô Trĩ, nếu chỉ vẹn vẹn là cắt xẻo thi thể dọa mình, hắn chuẩn bị ra ngoài xỉ nhục Vân Lang.

Nhìn hai Khương phụ giúp Tô Trĩ banh lồng ngực thi thể, mở toang ra, toàn bộ nội tạng xuất hiện trước mắt làm Công Tôn Ngao bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Tô Trĩ cầm một quả tam trên lòng bàn tay, nói:” Ghép tim luôn là mộng tưởng của Tuyền Cơ Thành, đáng tiếc con người mất tim tích tắc là chết ngay, không đủ thời gian để thay tim, nếu con người có thể sống thiếu tim một canh giờ thì tốt quá. Gan tạng thì khác, hơn nữa lại có công năng tự sinh trưởng, nói cách khác, cắt đi một ít, nó sẽ mọc lại. Tiếp theo đó ta sẽ phẫu thuật ngài, chủ yếu là ghép gan, còn thứ khác là phụ.”

Tiến vào trạng thái y giả, Tô Trĩ trong mắt Công Tôn Ngao chẳng vẻ đẹp gì nữa, lúc này giọng nàng đều đều, mang theo loại quyền uy lẫn lạnh lùng, làm người ta tin, nàng nói là làm.

Công Tôn Ngao có chút nôn nóng, mấy lần ra sức gồng mình, không thể nào thoát được loại vải lụa này, mắt nhìn Tô Trĩ lấy từng bộ phận trong cơ thể người kia ra cho vào cái hũ, nói gì mà giữ tươi.

Nhìn Tô Trĩ làm việc nhẹ nhàng, vừa làm vừa nói kỳ thực nàng tập trung cao độ, trán lấm tấm mồ hôi, Khương nữ cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, khi toàn bộ nội tạng bị lấy đi hết, hai Khương nữ cho cái xác vào túi, Tô Trĩ khép mắt ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, vì tiếp theo phải phẫu thuật cho Công Tôn Ngao, độ khó rất cao.

“ Vân Lang, Vân Lang, ngươi muốn gì, ra đây nói chuyện.” Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Trĩ nhắm mắt ngồi đó lại gây áp lực tinh thần rất lớn, làm Công Tôn Ngao cảm giác không lành, hét lợn gọi.

Không ai đáp lời.

Tô Trĩ cởi găng tay ném vào thùng rác:” Công Tôn Tiến ở giáo trường suýt nữa giết Hoắc Khứ Bệnh, ngươi ở thảo nguyên nhiều lần làm trái quân lệnh Đại tướng quân, theo lý mà nói, Vệ thị và Công Tôn thị ngươi thù sâu như biển mới đúng. Nhưng lần nào Đại tướng quân đều trách nặng mà phạt nhẹ, một kẻ thô lỗ không hiểu tình thế như ngươi, bằng vào cái gì mà ngồi ở vị trí Hợp Kỵ hầu vẫn kê cao gối ngủ kỹ? Rốt cuộc là có bí mật gì, ngươi nên nói ra đi, tránh khi ta phẫu thuật rồi, không còn đường vãn hồi đâu.”

Công Tôn Ngao nghiến răng:” Ra tay đi, để lão phu xem y thuật cao diệu của Tuyền Cơ Thành.”

“ Thứ kỹ thuật này gọi là thâu thiên, hàm ý là trộm lấy tuổi thọ từ ông trời, dùng vào chính đạo có thể cứu sống người sắp chết, dùng ở tà đạo, tất nhiên khiến một người khỏe mạnh thành bệnh tật triền miên, khổ không kể siết.” Tô Trĩ hồi lâu mở mắt đứng dậy:” Quân hầu chuẩn bị chưa?”

Công Tôn Ngao rống lên hăm dọa:” Ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện hạ cấp nhất để ngươi biết thế nào là địa ngục nhân gian.”

Tô Trĩ vỗ tay, một hàng Khương phụ đeo khẩu trang cầm khay đi vào, vẻn vẹn nhìn những cái búa, đao, rìu nhỏ trên khay, Công Tôn Ngao đã toát mồ hôi lạnh, ra sức vùng vẫy:” Gia gia nhất định băm vằm ngươi nuôi chó.”

“ Đánh ngất hắn.”

Một bàn tay lạnh toát đặt trên cổ Công Tôn Ngao, hắn ra sức nghiêng đầu né tránh, miệng chửi bới những lời độc địa nhất, không lâu sau mắt mờ dần, hắn chuyển sang van xin, cuối cùng đom đóm mắt lóe lên, không biết gì nữa ...

Phòng bệnh y quán luôn được quét lớp vôi trắng như tuyết, bên ngoài chim kêu ríu rít, Công Tôn Ngao đang ngủ say, nhưng mặt thì vặn vẹo, tiếng nghiến răng tới cả bên ngoài cũng nghe thấy.

Một nữ tử không ngừng dùng thẻ tre chấm nước thấm môi cho hắn, cảnh tượng yên tĩnh đẹp đẽ.

Đột nhiên Công Tôn Ngao mở to mắt, không đợi nữ tử đó kịp nói gì, nắm đấm lớn đã đấm thẳng vào mặt, nữ tử bay đi, đầu va vào tường, tức thì máu tung tóe, nhũn người ngã xuống.

Công Tôn Ngao hai mắt đỏ ngầu, không nhìn nữ tử đó lấy một cái, đẩy cửa phòng bước ra.

Hai gia tướng Công Tôn thị thấy gia chủ trần truồng bước ra ngoài, vội ôm lấy:” Gia chủ, sao thế?”

Công Tôn Ngao vung hai tay lên hất gia tướng đi, vung cú đấm vào ngực gia tương, ngực tức thì hõm lại, máu ộc khỏi mồm.

Người còn lại sợ mất hồn, hét lên:” Người đâu, người đâu, quân hầu điên rồi.”

“ Hộ vệ chủ tướng không được, tội khó tha.”

Công Tôn Ngao đá một phát vào bụng gia tướng, gia tướng còn chưa kịp nói gì thêm thì những nắm đấm ập xuống như mưa sa bão táp. Đợi khi đám Công Tôn Hạ, Hoắc Khứ Bệnh, Tô Kiến, Vân Lang nghe thấy tiếng quát tháo chạy từ phòng bệnh ra thì gia tướng kia đã bị đánh chết rồi.

Công Tôn Hạ quát:” Ngươi định làm gì, muốn thanh lý môn hộ thì về nhà làm, đừng bày trò cười cho người khác.”

“ Sỉ nhục này chỉ máu mới rửa được.” Công Tôn Ngao nhìn thấy Vân Lang mặt mũi thâm tim đứng đó, hùng hồ xông tới, bộ dạng không giết được không thôi.

Hoắc Khứ Bệnh vung tay ra, chụp lấy nắm đấm Công Tôn Ngao ấn xuống.

Công Tôn Ngao vì giảm đau không thể không hạ thấp người, dù vậy vẫn gào thét:” Vân Lang, mỗ nhất định giết ngươi.”

Vân Lang bĩu môi:” Chỉ vì mỗ chụp cái hũ lên đầu ngươi làm ngươi thấy mắt mặt à, tới đây, mỗ tiếp.”

Công Tôn Hạ nổi giận:” Chuyện đã qua rồi, Công Tôn Ngao, ngươi muốn làm gì?”

“ Chuyện ở Thái úy phủ tuy mất mặt, nhưng đã là ẩu đả, mỗ không chấp, nhưng ngươi phái tiểu thiếp tới sỉ nhục ta, Vân Lang tên cẩu tặc hèn hạ vô sỉ, ta không tha cho ngươi.”

Nghe thế Hoắc Khứ Bệnh buông Công Tôn Ngao ra, đám hầu gia cũng nghi ngờ nhìn Vân Lang.

Vân Lang mặt âm trầm:” Chuyện khi nào, nếu là đúng, ta nhất định có câu trả lời cho Hợp Kỵ hầu.”

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, cám ơn các thần vệ NTDuy300443, kita1105 dâng NP lên Thủy Hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment