Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 847 - Q5 - Chương 166: Công Tôn Ngao Hoang Tưởng.

Q5 - Chương 166: Công Tôn Ngao hoang tưởng. Q5 - Chương 166: Công Tôn Ngao hoang tưởng.

Công Tôn Ngao nhìn mặt trời vừa lên:” Trưa hôm qua.”

Công Tôn Hạ thở dài:” Trưa hôm qua Tô tiên sinh đang xử lý vết thương cho lão phu, do lão phu nội tạng chấn thương, xương cốt lệch chỗ, mà Tô tiên sinh giúp lão phu điều chỉnh suốt một canh giờ không rời đi, sau đó vì quá mệt mỏi mà phải nghỉ tại chỗ rất lâu, vì thế đây là chuyện không thể.”

Công Tôn Ngao ngẩn người:” Chắc là sau đó, mỗ bị giam giữ, chỉ có thể nhìn ánh sáng phân biệt thời gian. Đúng là chuyện sau khi chúng ta được đưa tới y quán.”

“ Nếu thế thì sau khi ngươi mặc thứ y phục có thể khống chế hoạt động tới phòng thuốc, lão phu ở ngay phòng bên, cách cái rèm chê, ngươi ngáy như sấm, ảnh hưởng tới y giả khâu vết thương cho lão phu, lão phu bảo ngươi ngậm miệng, ngươi vẫn ngáy ầm ầm. Y giả đẩy lão phu về phòng, chuyện sau đó lão phu không biết.” Tô Kiến nhìn Vân Lang đầy thâm ý:

Vân Lang nhíu mày:” Sau đó nàng bị mệt về phòng ta nghỉ, không chữa trị thêm cho ai cả, không bằng hỏi hộ vệ của Hợp Kỵ hầu.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Hai tên hộ vệ cùng với tiểu thiếp chăm sóc đều bị đánh chết rồi còn đâu. Hộ vệ các nhà đứng ở đây không ít, nếu Tô Trĩ đi vào khó qua được mắt họ, hỏi là biết. Ta tin nhà ai ở đây cũng không che dấu cho Vĩnh An hầu, hỏi rõ rồi hẵng ra tay.”

Tới lúc này Công Tôn Ngao mới nhìn thân thể trần truồng của mình, thấy vết khâu ở ngực, bụng, bi thương dâng lên, cho rằng gan ruột của mình đều bị Tô Trĩ thay bằng của người chết rồi, kệ thất lễ, chỉ người mình:” Đây là minh chứng. Vân Lang, ta không tha cho ngươi.”

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, không hiểu Công Tôn Ngao nói gì, hôm qua đánh nhau, có ai là không bị khâu vài mũi, sao tới chỗ Công Tôn Ngao lại thành sỉ nhục?

Người thường bị sỉ nhục, tất nhiên là công bố thiên hạ, lấy đồng tình của đám đông, rồi báo thù. Còn huân quý, bọn họ bị sỉ nhục sẽ nhẫn nhịn, đợi có đủ thực lực mới báo thù ...

Vân Lang lãnh đạm nói:” Nếu thế giao Tú Y sứ giả điều tra đi.”

“ Được, mời bệ hạ dùng Tú Y sứ giả.”

Tô Kiến vội xen vào:” Không ổn, chuyện võ hầu, nên tự giải quyết.”

Vân Lang tức giận chỉ mặt Công Tôn Ngao:” Tế quân của ta từ lúc trị thương cho hai vị ra thì luôn ở trong phòng ta chưa từng ra ngoài, ta nhìn Hợp Kỳ hầu cũng không giống nói dối, vì thế chuyện này rõ ràng có vấn đề, ta muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Ngao cười gằn:” Ngươi muốn chết thì đừng trách ai, theo ý nguyện của ngươi, mời Tú Y sứ giả điều tra.”

“ Được, tra cả hai nhà.”

“ Vì sao tra cả nhà mỗ?”

Chuyện tới lúc này còn nể nang gì, Vân Lang nói thẳng:” Vì ngươi quá ngu xuẩn, thứ ngươi nhìn thấy chưa chắc là thật.”

Công Tôn Ngao thấy Vân Lang sai người đi tìm Tú Ý sứ giả thì hoang mang, chuyện có lẽ không giống mình nghĩ, vì không ai muốn dính líu tới Tú Y sứ giả, đừng nói gì chủ động mời đám ma quỷ đó tới điều tra.

Ba người bị chết nhanh chóng bị đưa đi, đối với đám hầu gia này, không khác gì chết ba con chó, chẳng bận tâm.

Vân Lang đích thân kiểm tra thương thế cho Công Tôn Ngao:” Đều là vết thương ngoài da, thủ pháp của Tuyền Cơ Thành, trị liệu bình thường, không có vấn đề gì.”

Công Tôn Ngao sờ soạng khắp người:” Ta không bị thương tới nội phủ?”

Vân Lang lạnh lùng nói:” Nếu bị thương tới nội phủ thì đừng nói ngươi có thể hành hung người khác, đái ỉa cũng cần chiếu cố.”

Công Tôn Ngao chợt nhớ ra một thứ:” Ngươi biết thuật thâu thiên không?”

Vân Lang phất tay:” Đó là thứ trong Nan Kinh của thần y Biển Thước, nghe nói Biển Thước từng thay đầu dê cho một con vượn, ba năm không chết. Thay tim cho kẻ ngốc, kẻ ngốc thành trí giả, toàn là chuyện huyền hoặc không đáng tin.”

Công Tôn Ngao gằn giọng:” Mỗ thường nghe nói tiểu thiếp ngươi thích mổ xẻ người chết, chẳng phải là học theo Biển Thước là gì?”

Vân Lang nhìn tên ngốc này chán không buồn nói nữa:” Đó là chuyện chỉ thần tiên mới làm được thôi.”

Chuyện giao cho Tú Y sứ giả rồi, không ai kiếm chuyện với đối phương nữa, họ đều tin Tú Y sứ giả sẽ cho họ câu trả lời.

Không lâu sau Tú Y sứ giả không tới mà tới một viên hoàng môn lang tên Chung Ly Viễn.

Chung Ly Viễn xem xét xác chết ba người kia, hỏi chuyện các vị võ hầu, chắp tay nói:” Người là do Hợp Kỵ hầu tự đánh chết, vậy còn ý kiến gì nữa?”

Công Tôn Ngao nổi giận:” Không thể thiên vị Vân Lang như thế.”

Chung Ly Viễn nhìn đám võ hậu tụ tập xem náo nhiệt, thi lễ nói:” Hợp Kỵ hầu bị hoang tưởng rồi.”

“ Ai nói?”

“ Bệ hạ nói.”

Công Tôn Ngao nghe vậy thay đổi thái độ tức thì, thi lễ với Chung Ly Viễn:” Bệ hạ nói đúng, là mỗ gia ngủ mơ sinh hoang tưởng.”

Tô Kiến gật đầu liên hồi, ngay Công Tôn Hạ cũng thấy Công Tôn Ngao hiếm khi thông minh được một lần, Vân Lang thì không hiểu gì, y đã hỏi Tô Trĩ rồi, nàng không hề biết gì cả, hơn nữa Tô Trĩ luôn ở bên cạnh y suốt thời gian Công Tôn Ngao nói.

Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được hỏi:” Hoang tưởng? Một đại tướng lãnh binh, đột nhiên bị hoang tưởng à? Phải làm cho rõ.”

Công Tôn Ngao tái mặt, vội thi lễ:” Đa tạ Quan Quân hầu trượng nghĩa, mỗ ghi nhớ trong lòng, lần này đúng là mỗ bị hoang tưởng, trong lúc mơ hồ đã gây khó dễ cho Vĩnh An hầu, là mỗ sai, sẽ có lễ vật đưa tới tận nhà, mong Vĩnh An hầu bỏ qua cho.”

Công Tôn Ngao vái thêm cái nữa chạy biến vào phòng đóng cửa lại.

Những võ hầu khác nhanh chóng về phòng, không xem náo nhiệt nữa, Vân Lang đành thở dài:” Nếu đã là hiểu lầm, không cần bồi lễ nữa.”

Chớp mắt cả hành lang chỉ còn lại Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh và hộ vệ các nhà. Vân Lang gọi hai gia tướng tới gác ngoài phòng Công Tôn Ngao rồi cùng Hoắc Khứ Bệnh tiễn chân Chung Ly Viễn.

“ Tới bây giờ ta vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, tuy nhiên nhìn thần sắc Công Tôn Ngao lúc đó, tuyệt đối hắn không nói dối.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Hỏi Tô Trĩ không phải là xong à?”

Vân Lang lắc đầu:” Hỏi rồi Tiểu Trĩ từ khám bệnh cho Công Tôn Hạ, Tô Kiến ra thì nằm trong phòng ta ngủ, nói là rất mệt mỏi.”

“ Hỏi Công Tôn Ngao.”

“ Hắn ghét chúng ta như thế vậy mà thà nhận lỗi trước mặt ta chứ không truy cứu, giờ có hỏi, thế nào nói là gặp ác mộng, không tiết lộ đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh lại hỏi:” Chủ nhân y quán chỉ có Vân thị phải không?”

“ Đúng thế, hiện trong y quán chỉ có hai chủ sự là Tiểu Kiều và Tô Trĩ.” Vân Lang trầm mặc, vì A Kiều mở y quán khắp thiên hạ, Lưu Triệt không muốn ân điển hoàng gia quá tràn lan, cho nên y quán hoàng gia đổi thành Vân thị y quán, hoàn toàn thuộc về Vân thị:” Ý ngươi là ta nên hoài nghi ai đó.”

“ Thôi đừng nghĩ nữa, ta sợ chuyện này mà thật thì chỉ làm người thêm thống khổ thôi.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai Vân Lang, biết y cực kỳ coi trọng bằng hữu, tổn thất bất kỳ thứ gì cũng không bằng mất đi bằng hữu:

“ Sao lại làm như thế?”

Vân Lang nghĩ tới một người, một nữ nhân sống trong mơ, từ chối trưởng thành, đem sinh mệnh gắn lên một người khác, có thời gian nghĩ nàng tự cường tự lập rồi, giờ xem ra càng thêm yêu hắn, thậm chí bất chấp tất cả được mất yêu hắn:

Nhưng một nữ nhân nghĩ cho trượng phu của mình chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa sao? Ai có thể nói nàng sai, về đạo đức thì không.

Bình Luận (0)
Comment