“ Có lẽ người ta cảnh cáo ngươi, Vân thị không hề có bí mật gì cả, cũng nói với ngươi, đã không cần ngươi nữa.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài:
Vân Lang thấy lý do này không đủ thuyết phục, lật lại vấn đề:” Chuyện ẩu đả bất ngờ đó ngươi có dự liệu được không?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Không, nhưng đó rõ ràng là biện pháp giải quyết vấn đề nhanh nhất.”
“ Ngươi nghĩ Đại tướng quân có biết không?”
Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ hốc lát, nói không chắc lắm:” Mười sáu vị võ hầu, đứng đầu là cữu cữu ta, thường ngày dù va chạm, cũng không thể tới mức không thể điều hòa. Công Tôn Hạ, Công Tôn Ngao trước kia tư giao với cữu cữu ta rất tốt, khi còn nhỏ ta làm tiểu tư rót rượu cho họ, nhìn họ uống rượu cuồng hoan, về sau chắc vì quan chức biến hóa mà xa lánh.”
“ Chuyện này ta biết, nên khi Công Tôn Tiến ám toàn ngươi, Đại tướng quân cũng bỏ qua.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ:” Ngươi có thấy từ lúc bắt đầu hội nghị đó là chúng ta đã bị tính kế rồi không?”
“ Không chỉ huynh đệ ta, chắc chắn có cả tên ngốc Công Tôn Ngao, Đại tướng quân biết nội tình, thậm chí ta nghi mẫu thân ta cũng biết, rốt cuộc làm thế vì mục đích gì? Muốn giết ta à? Đâu cần phiền toái như vậy.” Vân Lang không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nếu không thấy bên cạnh chẳng còn ai đáng tin:
“ Chúng ta đi uống rượu thôi, uống say ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi có khi chuyện sẽ khác.”
Vân Lang sờ đầu:” Uống rượu vào sẽ sưng một thời gian dài đấy.”
“ Có uống không?”
“ Uống, không uống là vương bát đản.”
Tống Kiều nhìn hai cái đầu lợn ôm vò rượu uống mà không biết làm sao, hết một vò lại mở vò khác, tới khi cả hai say nhũn như bún.
Cho dù say rồi, Hoắc Khứ Bệnh không buông tay Vân Lang, Tống Kiều không đành lòng tách họ ra, đành để họ ở cùng chỗ, bản thân cùng Tô Trĩ ở bên chiếu cố.
Đêm hôm đó Vân Lang gặp vô số ác mộng bi thương, nước mắt chảy thành sông, mỗi đoạn phim chạy nhanh qua trước mắt đều làm gan ruột y đứt đoạn, mỗi lần chuyển cảnh đều khiến y sởn gai ốc.
Y không tin, tòa nhà cao tầng mình bao năm dùng tỉnh cảm xây lên lại sụp đổ như thế.
Say rượu tỉnh lại Hoắc Khứ Bệnh không ăn gì, bảo Vân Lang là chuẩn bị đi tìm Tào Tương, sau đó cưỡi ngựa đi ngay.
Đầu Vân Lang càng đau hơn, có điều uống bát thuốc giải rượu thì đỡ nhiều, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.
“ Phu quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tống Kiều thấp thỏm hỏi:
Vân Lang nhìn Tô Trĩ:” Có người đóng giả Tiểu Trĩ hại Công Tôn Ngao.”
Tô Trĩ xua tay:” Không phải muội.”
“ Đáng sợ là không phải muội, nếu muội làm thì chuyện đơn giản rồi.”
“ Ai làm?” Giọng Tống Kiều có chút chói tai:
Vân Lang lắc đầu:” Không chắc, nếu nhầm thì hậu quả nghiêm trọng.”
Tô Trĩ dậm chân:” Tên ngốc Công Tôn Ngao gặp muội không phải một hai lần, làm sao mà nhầm được.”
Vân Lang nhíu mày:” Ta không biết, trừ khi đóng giả y hệt muội, nếu không sao qua mắt được Công Tôn Ngao. Giờ ta không rõ hắn gặp phải chuyện gì, nếu biết thì đã đoán ra được ai đóng giả muội, bề ngoài có thể giống nhau, nhưng Tiểu Trí tính cách thói quen khác người, nếu làm giả được thì thật đáng sợ.”
Tô Trĩ ôm bụng, nghĩ một lúc nói:” Muội muốn đi gặp Công Tôn Ngao.”
Vân Lang gật đầu:” Chúng ta cùng đi, hắn cũng tới lúc thay thuốc rồi.”
Tới phòng bệnh Công Tôn Ngao, thấy hộ vệ ở bên ngoài đã thay toàn bộ bằng thân binh của Công Tôn Ngao, trong phòng có một nữ tử, mọi vết máu bị lau sạch.
Công Tôn Ngao dựa vào giường cười ha hả:” Hiền khang lệ tới chẩn bệnh cho mỗ, thật là phúc cho mỗ.”
Tô Trĩ tháo khẩu trang ra:” Tướng quân nhung mã cả đời, giờ lại thêm thương tích mới, thiếp thân có thể giúp tướng quân chữa trị là phúc phận.”
Công Tôn Ngao rõ ràng nhìn Tô Trĩ rồi ngẩn ra một lúc, ho khan:” Tế quân hôm nay thật xinh đẹp, chúc mừng, chúc mừng.”
Vân Lang kiêu ngạo nói:” Điểm này không phải mỗ tự khen, cưới được sư muội là phúc của Vân mỗ, nữ tử y thuật cao minh như nàng, thế gian không có người thứ hai.”
Công Tôn Ngao lắc đầu:” Chưa chắc, lão phu được thấy nữ tử y thuật thần kỳ, moi tim, lấy gan hết sức thuần thục, còn nói thay gan cho lão phu, đang muốn mở rộng tầm mắt thì bị làm hôn mê rồi. Ha ha ha, lão phu ngu độn, đi tới đâu cũng bị người ta lợi dụng, chẳng biết ngày nào đầu một nơi thân một nẻo, khi ấy Vân hầu chớ lạ.”
Vân Lang khẽ gật đầu, Tô Trĩ bắt đầu băng bố vết thương cho Công Tôn Ngao, xem xét rất cẩn thận, kiểm tra cả vết khâu. Bản thân đi quanh phòng, cuối cùng dừng lại bên chiếc ghế thấp, nhìn thảm lông cừu dưới chân dẫm mạnh, nắm chặt tay.
“ Ài, hôm qua lão phu mắc chứng hoang tưởng, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, xem ra già rồi, không còn tích sự gì nữa rồi. Vân hầu tuổi trẻ chớ học lão phu hoang tưởng giữa ban ngày nhé.”
Vân Lang mỉm cười:” Mỗ chưa bao giờ hoang tưởng, chỉ là thi thoảng bị mộng du, bệnh này không hay, khi phát bệnh thường làm một số việc thường ngày không làm.”
Công Tôn Ngao cười khà khà:” Làm phiền rồi.”
“ Phòng này quá nhiều cửa sổ, quân hầu nay đang tĩnh dưỡng, không nên gặp gió, đổi phòng khác đi.”
Công Tôn Ngao lắc đầu:” Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vân hầu tự tiện.”
“ Tòa lầu các này khiến quân hầu mắc bệnh hoang tưởng, mỗ thấy cho mồi lửa đốt đi là tốt nhất.”
“ Vân hầu lắm tiền nhiều của, vẻn vẹn một tòa lầu các đáng là gì, đốt sớm đốt muộn chẳng bằng đốt bây giờ.”
Vân Lang vỗ tay, lập tức có gia tướng đi vào, lệnh:” Rút hết người trong lầu các này ra ngoài, chuẩn bị dầu, đốt cho ta.”
Gia tướng không chút do dự, ra ngoài chuẩn bị.
Vân Lang đưa tay mời:” Quân hầu cùng mỗ xuống lầu xem lửa cháy, xem xem thứ yêu ma quỷ quái nào khiến ngài bị mắc chứng hoang tưởng như thế.”
Công Tôn Ngao vỗ đùi:” Thống khoái, lão phu còn tưởng yêu ma quỷ quái chạy xa rồi.”
“ Chạy hay không không sao cả, một tòa lầu các thế này, sau này không thể để người bệnh nữa, chẳng bằng đốt đi.”
Đợi hai người dẫn gia nhân xuống lầu thì phía dưới đã có rất nhiều người đứng đợi, mười lăm vị quân hầu đã có quá nửa bỏ đi, lác đác vài người ở lại.
Tô Kiến ngồi trên ghế, một cánh tay đeo băng vải trước ngực, đầu cúi gằm không biết nghĩ gì. Công Tôn Hạ như chưa tỉnh ngủ, chẳng ngó ngàng gì tới đám người đang bận rộn trước mắt.
Chỉ cần người ra ngoài là đủ, Vân Lang không quan tâm tới đồ đạc, vì thế hiệu suất rất nhanh.
Sau gia tướng xách thùng dầu hất bốn phía, sau đó Chử Lang cho một mồi lửa.
Lầu các này là chủ lâu của Vân thị y quán ở Phú Quý thành, chiếm diện tích một mẫu, tổng cộng bốn tầng, là kiến trúc quan trọng bật nhất trong thành.
Khi khói đen bốc lên, cư dân xung quanh tưởng hỏa hoạn còn gõ xoong nồi gọi nhau mang thùng nước tới chữa cháy, bị Chử Lang tạ ơn từ chối.
Thế là trong thành xuất hiện kỳ cảnh, nửa tòa thành chạy tới xem tòa đại lâu vừa làm xong chưa tới nửa năm bị ngọn lửa cực lớn thiêu rụi.
Cuối xuân gió nhẹ, không khí ẩm thấp, lửa lớn bốc lên chưa lâu, liền có mưa nhỏ lác đác rơi.
Nhìn tòa nhà sụp đồ rầm rẩm, Vân Lang thở dài:” Quả đúng là không có chuột chạy ra.”
“ Giờ lão phu tin ngươi.” Công Tôn Ngao nói xong lên xe ngựa về Trường An.
“ Y quán nghỉ vô kỳ hạn, toàn bộ mọi người rút về trang viên, nếu trang viện cũng xảy ra chuyện có người bị hoang tưởng, chúng ta đốt trang viên lên núi.”
Vân Lang hạ lệnh một tiếng, dù là người ngu độn tới mấy cũng hiểu là có chuyện lớn xảy ra, Tống Kiều và Tô Trĩ nhìn tâm huyết bao năm của mình biến thành tro tàn, không kìm được nước mắt.