Tống Kiều hết sức sợ hãi, làm sao có thể ngờ trong y quán của mình lại có lối đi ngầm, chính bản thân không hay biết.
Trước kia xây dựng y quán giao cho đại tượng tiến hành chiêu mộ nhân thủ xây dựng, không ai suy tính gì cả, sao có thể ngờ chuyện có người lợi dụng y quán như thế, đây vốn là nơi chữa bệnh cứu người.
Thế nên hiển nhiên không phòng phạm gì cả, giờ nàng biết tin vào ai được?
Tô Trĩ bặm môi, nép vào lòng Vân Lang:” Sư huynh, hay chúng ta đi theo cha muội và Dược bà bà cho rồi, kệ đám người khốn kiếp đó.”
Vân Lang đang bần thần sực tỉnh, nắm tay nàng:” Trượng nhân nay ở đâu?”
“ Ở trong Tần Lĩnh.”
“ Còn đệ đệ của muội?”
Tô Trĩ lắc đầu:” Không biết, trước kia mỗi nửa tháng nó đều tới thăm muội, đã lâu lắm rồi không tới.”
Vân Lang thở phào, chuyện này cần kiểm chứng lần nữa, nếu đúng như y nghĩ thì thiên hạ thái bình rồi.
Về tới trang viên, nơi này đã khôi phục lại dáng vẻ yên bình trước kia, thương cổ nhốn nháo sau khi đại hội chia thịt lợn của Đổng Trọng Thư kết thúc không lâu cũng đã rời đi.
Trừ để lại đống lớn rác rưởi cho Vân thị, còn lại là số tiền lương thời gian qua kiếm được.
Sau khi tính toán, Trương An Thế hết sức hài lòng với hiệu ích thương nghiệp lần tụ hội này mang lại. Không tính hàng hóa mà những khách thương lớn tiêu thụ, riêng tiền trang đã nhân cơ hội này mở ra tám thương đạo.
Thời đại này người đọc sách đều có quan hệ với người có tiền, cho dù là con cháu hàn môn thì gia cảnh thường cũng dư dả, nếu không chẳng thể nuôi được một người đọc sách học tập.
Những học sinh nghèo như Chu Mãi Thần, Chủ Phụ Yến cuối cùng có thể leo chức vị cao là số ít trong số ít, đa phần là con cháu phú quý như Tang Hoằng Dương.
Nông gia thường chẳng thể giàu có, nên nhà sĩ tử ít nhiều có chút kinh doanh, nhiều sĩ tử du lịch thiên hạ, kỳ thực cũng là mở thêm con đường kiếm tiền cho gia tộc.
Chỉ cần được gọi là sĩ tử thì đâu ra kẻ ngốc, Trương An Thế tiết lộ một chút phong thanh tiền trang muốn mở rộng là sĩ tử ủn ùn kéo tới.
Lúc ấy thì chẳng còn ai nhắc tới thương cổ là ti tiện nữa.
Trương An Thế lựa chọn tám sĩ tử có thân thế ở các nơi, dùng để đảm bảo tiền trang mở rộng địa vực.
Vân Lang không xem tám bản kế hoạch Trương An Thế đưa lên, nói:” Đi tra xem Tô Hoán đi đâu rồi.”
Trương An Thế thấy vẻ mặt Vân Lang nghiêm trọng thì không hỏi nhiều, rời trang viên tới Trường An.
Hành trang của Chử Lang đã chuẩn bị xong, cáo biệt Vân Lang một tiếng dẫn tám gia tướng vào Tần Lĩnh, dựa theo miêu tả của Tô Trĩ để tìm kiếm một phen.
Tống Kiều, Tô Trĩ vội vàng chạy tới, vừa rồi thấy Trương An Thế, Chử Lang nối nhau rời đi, làm các nàng hiểu, Tô gia xảy ra chuyện rồi.
“ Cha muội rất tham tài, nhưng ông ấy không hại chúng ta đâu.” Tô Trĩ cắn môi nói:
Vân Lang thở dài:” Nghe Công Tôn Ngao nói chứ, người đó cắt tim, moi gan, rạch bụng thuần thục, còn hiểu chuyện thay tim đổi gan, ta không nghĩ trên đời này ngoại trừ người Tuyền Cơ Thành có thể thông qua giải phẫu thi thể để lấy kiến thức y học như thế. Người này không những mô phỏng muội, còn có y thuật không kém, có thể là ai được?”
“ Nhưng họ vào Tần Lĩnh ẩn cư rồi.”
“ Trượng nhân khó khăn lắm mới từ rừng núi hoang vu chạy ra, sống cuộc sống phú quý, sao chịu được cuộc sống khổ cực nữa. Có câu từ tiết kiệm sang xa hoa dễ, từ xa hoa về tiết kiệm khó, dù trượng nhân làm được, trong những người đi theo, thế nào cũng có người không muốn.” Vân Lang lắc đầu:” Trừ khi trượng nhân có thể đưa ra điều kiện tốt hơn ở lại Vân thị, gia tộc hơn nhà ta có mấy, khiến trượng nhân bỏ lại cả muội và Tiểu Kiều để quy thuận có mấy? Trừ Trường Môn Cung và bệ hạ thì không còn ai nữa rồi.”
“ Mới đầu ta nghi A Kiều phản bội chúng ta, nhưng khi muội nói chuyện trượng nhân, ta liền bài trừ Trường Môn cung. Vậy chỉ có bệ hạ mới khiến trượng nhân bất chấp tất cả quy thuận, cũng chỉ có bệ hạ có động lực tụ tập võ hầu lại làm ra chuyện.”
“ Ta chỉ không nghĩ ra mục đích bệ hạ là gì, phân hóa thần tử có thể, nhưng đùa bỡn tới mức này thì không sợ phản tác dụng à? Đây là việc tùy tiện chơi đùa được sao?”
Tống Kiều nước mắt đầm đìa, Tô Trĩ thất hồn lạc phách, tay run run nắm tay Vân Lang, nói không ra lời.
Vân Lang ôm Tô Trĩ vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng dỗ dành như dỗ trẻ con để nàng khóc ra, kìm nén thế này không lợi cho sức khỏe:” Cho các nàng biết, đó là kết cục tốt nhất mà ta nghĩ ra được, trượng nhân muốn thăng quan phát tài, chấn hưng Tô gia là chuyện tốt. Vân thị là tiểu môn hộ, không cách nào so được với bệ hạ, chọn tốt bỏ xấu là lẽ thường tình, ta không giận họ, sau này dùng lễ nghi quan trường đối đãi là được, đừng khóc, đừng khóc, vẫn ổn mà.”
Tống Kiều lau nước mắt:” Phu quân tốt với họ như thế, cho Tô Hoán quan chức, cho họ tiền tài, sống sung sướng, lại nghĩ cách hại chúng ta, sao họ ác thế?”
Tô Trĩ ôm cổ Vân Lang khóc thành tiếng, tưởng rằng mình có cuộc sống mỹ mãn nhất thế gian, vậy mà không ngờ bị người thân nhất phản bội:” Bọn họ, bọn họ bỏ thuốc muội ...”
“ Hả?” Vân Lang không nghĩ tới chuyện này, chỉ nghĩ Tô Trĩ vì mang thai nên khám bệnh vất vả sinh ra mệt mỏi, khẩn trương hỏi:” Con có sao không?”
Tống Kiều vội vàng kéo Tô Trĩ ngồi xuống giường, kiểm tra mạch rất lâu mới nói:” Đưa bé vẫn ổn, chỉ là tâm mạch của Tiểu Trĩ không tốt, cần tĩnh dưỡng, không được kích động nữa.”
Tô Trĩ há miệng lẩm bẩm luôn miệng:” Sao họ ác, sao họ ác thế, chẳng may con muội có làm sao thì phải làm thế nào, sao họ ác thế?”
Vân Lang như mất hết sức lực:” Một khi bị bệ hạ không chế rồi thì cả sinh tử cũng không do mình nữa, sao quản nhiều như vậy? Nếu trượng nhân đã lựa chọn cách này nhập sĩ, ắt là phải cân nhắc kỹ càng, lấy chúng ta ra thử nghiệm …”
Tô Trĩ cần an ủi, còn Tống kiều thì không, lần trước sư phụ nói rõ ràng với nàng, nàng được Vân Lang mua rồi, sau chuyện đó nàng coi như đã báo đáp được công nuôi dưỡng của sư phụ.
Sư phụ không phải là người tốt, không còn là thiếu nữ ngây thơ rừng núi nữa, Tống Kiều nghĩ lại chuyện từ nhỏ tới lớn, nhận ra sư phụ là người gian xảo mưu mô.
Chuyện tất nhiên sẽ không đơn giản như lời trượng phu dỗ dành Tô Trĩ, nàng biết chuyện này một khi lộ ra ngoài thì sẽ gây tổn hại cho Vân thị lớn thế nào, là đòn giáng mạnh vào danh dự của Vân Lang.
Một vị quân hầu mà ngay cả trượng nhân của mình cũng không theo thì phải là kẻ vô đạo đức khắc bạc thế nào?
Chưa nói gì khác, Vân thị vì chứng minh mình không dùng thủ đoạn vô sỉ đối phó với đồng liêu mà phải thiêu hủy cả y quán vốn là tâm huyết bao năm.
Đã bao giờ Vân thị phải nhún mình với người khác như thế?
Chuyện khác cũng không đơn giản, vì sao hoàng đế lại làm thế, còn dấu đầu lòi đuôi cưỡng ép áp chuyện này xuống, không cho ai cơ hội lên tiếng, thời khắc đó các võ hầu kia đã liệt Vân thị vào danh sách không thể qua lại.
Trước kia cho dù Vân thị và Công Tôn thị thế như nước lửa, nhưng mỗi năm lễ tết, hoặc nhà hai bên có chuyện mừng, đều có lễ vật đưa tặng, rồi bên kia có đáp lễ.
Đó là lễ nghĩa cơ bản, có thù riêng, nhưng về nghĩa chung thì không hề tổn hại. Tuy Vân thị có cống hiến lớn với xã tắc, nhưng căn cơ chính là ở quân công.
Bây giờ hủy căn cơ lập thân của Vân thị, là hành vi vô cùng ác độc.
Nếu trượng phu không quyết đoán đốt y quán, e bọn họ vẫn nghi ngờ, ngay cả bây giờ chưa chắc vãn hồi được.
Tống Kiều biết trượng phu không để yên, dỗ Tô Trĩ là một chuyện, gia tộc báo thù là chuyện khác.