Mất rất lâu mới dỗ được Tô Trĩ ngủ, Tống Kiều chuẩn bị nước rửa ráy, Vân Lang ngồi đó chống cằm trầm tư.
Không phải y không nghĩ ngay tới Lưu Triệt đứng sau chuyện này, nhưng xưa nay hắn không thèm dùng âm mưu, hắn luôn đường hoàng dùng kế, ép ngươi vào góc tường, sau đó tung ra một loạt nắm đấm, tiếp đó bảo sao phải nghe vậy thôi.
Vân Lang mới đầu không rõ một loạt đả kích này tới từ A Kiều hay hoàng đế, giờ biết rồi liền yên tâm.
A Kiều là chỗ dựa của Vân Lang, không thể xảy ra vấn đề, ít nhất khi Vân thị cường đại tới mức độ nhất định, không thể để mối quan hệ này có vấn đề, dù bằng mặt không bằng lòng thì phẫn phải giữ gìn cho người ta nhìn vào.
Còn về phần hoàng đế, Vân Lang không bận tâm, xưa nay hoàng đế chưa bao giờ đối xử tử tế với y, loại cảm giác đem vận mệnh gửi gắm vào người khác này rất đáng ghét, muốn sớm ngày thoát ra, nhưng là chuyện vô vàn khó khăn.
Đêm khuya rồi, phải ngủ rồi, Vân Lang nằm giữa, một bên nắm tay Tô Trĩ, một bên nắm tay Tống Kiều, mắt mở trừng trừng.
Ngoài cửa sổ trăng rất sáng, gió đêm lay động dương liễu, một con ếch béo ú ngồi trên là sen thi thoảng kêu ộp oạp, khiến đàn ếch hợp xướng theo.
Một đêm mỹ hảo như thế, không phải là ai cũng chìm vào mộng đẹp.
Lưu Triệt vẫn đang bận rộn vì đế quốc của mình, Kiến Chương cung bóng người tấp nập, hoan quan đội mũ ô sa cao, bận rộn mà lặng lẽ đi qua đi lại, ai nấy bước đi như lướt trên mặt nước.
“ Cảnh cáo Lộ Bác Đức, tu sửa Linh Cừ, rời khỏi Nhị Thủy rồi không được nam hạ, dù có muốn lập công tới mấy cũng phải ổn định lòng quân, tự ý khai chiến, chém. Tang Hoằng Dương, lương thảo khi nào mới tới được quận Quế Lâm? Đại quân của trẫm mất kiên nhẫn rồi.” Giọng Lưu Triệt vang vọng trong đại điện:
Tang Hoằng Dương đi lên tấu:” Nam Việt quốc hiện ngày càng càn rỡ, thần cho rằng, trận chiến này phải giải quyết trong một chiến dịch, ra tay một lần, thành công tích vạn thế, nếu không sẽ đánh động đối thủ. Triều đình tụ tập lương thảo ở Động Đình, muốn vận chuyển hết tới Tượng Quận cần thời gian, xin bệ hạ cho thần ba tháng.”
“ Được, cho khanh ba tháng, đủ để Thường Sơn vương hạ Dạ Lang, hắn kịp quan chiến.”
Tan Hoằng Dương nịnh nọt:” Bệ hạ an bài thật tuyệt diệu, thờ cơ diệt Nam Việt bồi dưỡng Thường Sơn vương, đây là đại đạo, thần bội phục.”
Lưu Triệt chỉ mỉm cười cho qua, nhìn khắp một lượt đại điện:” Hoàng hậu chuẩn bị ít canh, các khanh ăn xong lui đi, chuyện khác mai bàn.”
Quần thần dưới sự suất lĩnh của Tang Hoằng Dương tạ ơn cáo lui, còn lại Lưu Triệt đối diện với tấu chương cao như núi.
Không biết qua bao lâu, cung nga thay bao nhiêu nến, Lưu Triệt vẫn xem tấu chương không biết mệt mỏi. Vệ hoàng hậu đã tới hai lần rồi, lần nào định nói thấy hoàng đế chìm đắm trong thế giới riêng, lại thở dài lui ra sau rèm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã biến mất, bầu trời không có chút mây nào, đó là vì trăng đã xuống núi, chỉ có vô số sao đang nhấp nháy.
Lưu Triệt đặt bút xuống, uống một ngụm sữa ấm, khẽ day trán:” Người đâu?”
“ Có nô tài.” Tùy Việt đang đứng ngủ gật tỉnh ngay:
“ Vân Lang đang làm gì?”
“ Vĩnh An hầu đã đốt y quán, còn công bố, y quán đóng cửa, không hẹn ngày khai nghiệp.”
Lưu Triệt nhếch mép:” Gan chó lớn lắm, lần này đốt y quán, lần sau y còn dám đốt cái gì nữa đây? Tô Tử Lương lấy được khẩu cung của Công Tôn Ngao chưa?”
“ Bẩm bệ hạ, Tô thiếu điển vất vả uổng công, Hợp Kỵ hầu là mãnh tướng đương triều, cách giả thần giả quỷ chưa thể khiến khuất phục.”
“ Mãnh tướng của trẫm đâu phải dễ đối phó, nhưng không phải Tô Tử Lương tự tin đảm bảo sao?”
Tùy Việt khom người:” Bệ hạ có muốn giáng tội?”
Lưu Triệt lắc đầu:” Ông ta là loại người gì thì ngay từ đầu trẫm biết lâu rồi, trẫm chỉ muốn Vân Lang hoạt động một chút, y bất động, trẫm làm gì có cớ bắt chẹt. Đám người này muộn n hất năm sau rời Trường An, vì trẫm chinh phạt thiên hạ, giờ không cảnh cáo một chút, sẽ quên uy nghiêm của trẫm.”
“ Chuyện xưởng làm giấy hoãn lại đã, tên khốn kiếp này dám đốt y quán, đốt xưởng làm giấy không biết chừng, toàn đồ của trẫm, y không tiếc, trẫm tiếc. Quân khốn kiếp, y tới cầu xin trẫm một lần thì chết à?”
Tùy Việt lén nhìn thần sắc của hoàng đế, thấy hoàng đễ không giận mới lớn gan nói:” Người có tài ai cũng ngang ngạnh cả, chỉ loại vô dụng như nô tài bị ủy khuất mới tới khóc lóc với bệ hạ.”
Lưu Triệt thở dài:” Trẫm là người nuôi hổ, muốn hổ nghe lời, lại muốn hổ ra sức, khó cho trẫm. Phải rồi, y không tới tìm trẫm, có tới Trường Môn cung không?”
Tùy Việt vội đáp:” Không ạ, Vĩnh An hầu nổi giận đốt y quán rồi về trang viên, đóng cửa cách tuyệt với bên ngoài.”
“ Ha ha ha, y giảo hoạt tới mấy cũng không thể ngờ người đứng sau là trẫm, có khi còn đang sợ run cầm cập kìa, hừ, không có A Kiều hỗ trợ, xem y còn quật cường trước mặt trẫm tới bao giờ?”
“ Thần chỉ sợ vì chuyện này tổn hại tình nghĩa của bệ hạ và A Kiều quý nhân.”
Lưu Triệt liếc xéo Tùy Việt:”Hừ, ngươi cho rằng A Kiều vì Vân Lang mà gây chuyện với trẫm sao?”
Tùy Việt khom người:” Gây chuyện thì không ạ, nhưng tức giận khó tránh.”
Lưu Triệt vặn mình ngáp dài:” Trẫm tìm rất lâu, tìm một người thay thế được Vân Lang, tới giờ chưa thấy ai, đám người Tang Hoằng Dương dù là nhân kiệt đương thế, cũng vẫn còn kém xa.”
“ Đều do đọc sách quá nhiều, đọc tới hỏng đầu óc rồi, cho mình là cao sĩ, trung thành với giang sơn không sao, bảo y đi đào đất, đánh trận, y đều cam lòng. Nhưng bảo trung thành với trẫm thì thấy thối, tổn thất thể diện thế ngoại cao nhân, đúng là làm trẫm tức chết.”
……………… …………………. ……
Cứ mỗi sáng sớm, Đại Vương luôn tới tìm Vân Lang đầu tiên, vào lúc phu thê Vân Lang làm chuyện xấu hổ thì nó húc đầu hùng dũng đi vào, sau đó mở to mắt nhìn họ luống cuống mặc quần áo.
Đến khi Vân Âm, Vân Triết đi vào phòng thì Vân Lang đã mặc xong quần áo, ra sức đẩy Đại Vương xuống giường.
Khăn trải giường trắng muốt lúc đó toàn dấu chân Đại Vương.
Cả nhà đều tới rồi, Vân Lang đành từ bỏ chuyện đẩy Đại Vương xuống giường, mãnh thú năm trăm cân không muốn rời cái giường ấm áp thì chẳng làm gì nổi.
Khuê nữ nhi tử chen lấn tới bên cạnh Vân Lang, đành bế nhi tử, cõng khuê nữ, dẫn Đại Vương ra vườn hoa chơi.
Chỉ ba thứ bảo bối này mới trói buộc được chân tay Vân Lang.
Tống Kiều vỗ tay Tô Trĩ cứ bần thần nhìn theo cha con họ:” Đi ăn sáng nào, đừng nghĩ nhiều.”
Tâm tình Tô Trĩ hiện đã bình ổn hơn nhiều:” Nếu cha muội lúc này đủ thông minh nên bỏ chạy, nếu cho rằng sư huynh không làm gì được ông ấy thì nhầm rồi. Huống hồ chuyện lần này là tranh chấp giữa bệ hạ và sư huynh, cả hai đều có mục đích riêng, giống nhiều lần trước, mâu thuẫn của họ thế nào cũng hàn gắn, nhưng tiền đề phải có người lấy ra trút giận.”
“ Sư tỷ, nếu cha muội và những người rời đi kia, dưới tình huống này còn sống được sao?”
“ Phu quân không làm thế đâu.” Tống Kiều lắc đầu:” Ai nói với muội như thế, muội đâu phải người sẽ suy nghĩ chuyện này.”
“ Muội đi hỏi Hà công, ông ấy còn nói sư huynh đang lửa giận bốc lên đầu, đừng để huynh ấy đưa ra bất kỳ quyết định gì, trì hoãn ba ngày, nói không chừng có thể xoay chuyển.”
“ Ông ấy bằng vào cái gì mà nói ba ngày sau sẽ khác?”
Tô Trĩ ngẩn ra:” Đúng thế, ông ta bằng vào cái gì nhỉ?”
Tống Kiều xỉa tay vào trán Tô Trĩ, nha đầu này vẫn vô dụng như thế, làm gì cũng không đến nơi đến chốn, rửa ráy xong dẫn nha hoàn đi tìm Hà Sầu Hữu, nàng rất muốn biết ba ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì.