Vườn quả đã kết rất nhiều trái lai dày, phó dịch chăm sóc vườn cây đang cắt bỏ những quả nhỏ vứt đi, để mùa thu có được những trái ngon.
Vân Âm nhìn thấy tiếc lắm, muốn giáo huấn những phó dịch trẻ kia, bị họ cãi cự lại, hai bên tranh luận không thôi, không ai nhường ai.
Vân Lang chỉ ở bên nhìn mà không can dự, ở Vân thị, muốn người khác nghe thì phải có lý thuyết phục người khác, đạo lý là lớn nhất chứ không phải xuất thân. Thế nên người Vân thị được bồi dưỡng ra không có qua nhiều tính nô lệ.
Trong đế quốc phong kiến này, thân phận là thứ không thể bỏ qua, những thiếu niên này Vân Lang muốn bồi dưỡng tự tôn, tự cường, tự ái, nhưng nếu vì thành tính cách bạch y ngạo vương hầu giống như Đông Phương Sóc mà hỏng sự nghiệp thì đáng tiếc.
Học thức là vốn lập thân của con người, nhưng thông hiểu thế sự mới có thể phát huy học thức tối cao. Vì thế những thiếu niên Vân thị muốn ra ngoài, phải có sự kiên trì của mình, nhưng phải biết quyền biến đạt mục đích.
Vân thị chưa bao giờ ngăn cản người khác rời đi, thậm chí cổ vũ bọn họ tự lực lập nghiệp.
Nếu như Tô Tử Lương rời Vân thị nói rõ ràng với Vân Lang, bọn họ muốn quy thuận hoàng đế, kiếm con đường lập nghiệp khác, Vân Lang chắc chắn trống giong cờ mở tiễn họ đi, còn trợ giúp lớn nhất.
Nhưng bọn họ lại dùng phương thức lừa gạt rời Vân thị, còn nói dối rằng, đang chuẩn bị đường lui cho Vân thị.
Cho dù bỏ đi theo cách đó thì Vân Lang vẫn chấp nhận, hy vọng một người thống lĩnh sư môn ẩn dật bao năm trải lòng với mình là không thể, là hão huyền.
Nhưng Tô Tử Lương lại lựa chọn cách hèn hạ vô sỉ nhất, dựa vào am hiểu của mình với Vân thị, lấy đó làm thang bắc lên trời, không sao chấp nhận được.
Tô Hoàn thành công tào dưới trướng thái thú Trịnh Đường Thời của quận Hà Tây, bổng lộc một nghìn thạch, từ quan chức mà nói đây là bước nhảy vọt.
Còn Tô Tử Lương hết sức vinh hạnh thành thiếu điển trong thái y lệnh, quan chức tám trăm thạch.
Hai cha con đồng loạt thăng tiến, chẳng trách mà bọn họ bấp chấp tổn hại nữ nhi, nữ tế cũng hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao cho.
“ Hiện giờ họ sống không tệ, một người nắm đường thăng tiến nhân sự ở quận Hà Tây, một làm thiếu điển được bệ hạ sủng tín, sau này chúng ta có thể hoàn toàn cắt đứt với họ rồi.” Tới trưa ăn cơm, vì để Tô Trĩ an tâm, Vân Lang đem tình hình Trương An Thế nghe ngóng được kể cho nàng nghe:
Tô Trĩ cố nén cơn buồn nôn, bê một bát cơm đầy ú ụ lên ăn.
Vân Lang cướp lấy bát cơm, múc cho nàng bát canh:” Đừng trừng phạt bản thân như thế.”
“ Muội vì muốn mình thoải mái hơn mới ăn.” Tô Trĩ rất quật cường:
“ Nghĩ thoáng chút, trăng có lúc mờ lúc tỏ, người có bi hoan ly hợp, ta không định làm gì họ, muội sống cuộc đời của mình, đừng nghĩ lung tung.”
Tô Trĩ gật đầu húp canh, lòng vẫn ấm ức:” Sư huynh, chúng ta tiếp theo đây sẽ làm gì?”
“ Tiếp chiêu thôi, tính của bệ hạ không dồn người khác tới phát điên sẽ không dừng. Giờ ta đợi nhà ta xảy ra chuyện, không rõ vấn đề phát sinh ở đâu, ta thấy khả năng xưởng làm giấy sẽ có chuyện.”
“ Vậy huynh sẽ làm sao?”
Vân Lang cười lớn:” Cho một mồi lửa đốt đi thôi.”
Tô Trĩ làu bàu:” Thế thì tiếc quá.”
“ Có gì mà tiếc, không trừ được cái bệnh thích hại ta của bệ hạ, chẳng biết còn xảy ra chuyện gì, với lại mấy năm qua công nghệ làm giấy đã có bước tiến dài, ta sớm muốn cải tạo nó rồi. Các nàng trông chừng dùm ta, chỉ cần xưởng làm giấy có chút gió lay cỏ động nào, ba chúng ta ai phát hiện ra là đốt luôn, không cho ai cứu hết.”
“ Thậm chí cả trang viên này, hắn mà làm quá, chúng ta để lại cho hắn một đống tro, Vân thị ta quý ở con người, không phải ở mấy thứ vô dụng kia.”
Đồ của mình, mình thấy chướng mắt thì mình đốt thôi, Vân Lang chẳng thấy có gì không đúng.
Dù sao Vân thị lại chẳng dựa vào những thứ này kiếm cơm, cùng lắm dựng mái nhà tranh sống cũng được, lại chẳng phải chưa từng làm thế.
Thậm chí y hi vọng Lưu Triệt ra tay với tiền trang, tốt nhất là hắn úng não, muốn dùng ngũ thủ tiền thay Vân tiền, y sẽ phá luôn lò, hủy khuôn đúc, từ nay thiên hạ không có thêm một đồng Vân tiền nào nữa.
Sự đời luôn là thế, gây dựng thì khó, chứ muốn phá hoại thì dễ lắm.
Vân Lang đợi ba ngày, xưởng làm giấy không phát sinh vấn đề gì, giấy làm ra vẫn cung không đủ cầu.
Mỗi ngày thương cổ tới xưởng lấy giấy vẫn liên miên bất tuyệt, có vài tên hỏa kế mà Liên Tiệp phát hiện ra điều bất thường cũng ngoan ngoãn làm việc, không có dấu hiệu gì cả.
Vân Lang quyết định chủ động một chút, chuyên môn sai vận chuyển rất nhiều dầu vào xưởng làm giấy, hiệu quả tức thì, chỉ nửa ngày thôi đã có bốn hỏa kế vô duyên vô cớ biến mất, cho người điều tra thì đem cả nhà chạy trốn rồi.
Hai tên không trốn là vì không trốn được, gia quyến của chúng làm việc trong công xưởng Vân thị, sau đó như người chết bò tới dưới chân Vân Lang không nói không rằng.
Bình Già dùng roi quất mỗi tên ba cái, đuổi cả nhà chúng ra khỏi Vân thị, không thèm tra hỏi gì hết.
“ Ta để dầu ở đây, chỉ cần phát hiện có bất kỳ chuyện khác lạ nào xảy ra là đốt luôn, Vân thị sẽ không cần cái xưởng phiền phức làm gì.”
Nếu như trước khi Vân Lang đốt y quán thì người khác chỉ nghĩ y hư trương thanh thế, nhưng bây giờ ngoài kia vẫn xôn xao vì y quán lớn chưa từng có chỉ còn là đống tro tàn, không ai dám không tin.
Công Tôn Ngao biết tin Vân Lang chuẩn bị đốt xưởng giấy, sai yết giá mang năm mươi đĩnh hoàng kim tới, coi như bối thường y quán cho Vân thị.
Đại Trường Thu cũng sang Vân thị gửi thiếp mời, rất chính thức, Vân Lang biết có kẻ nhờ nàng làm trung gian, sang Trường Môn cung một chuyến.
A Kiều là người không chịu được nóng bức, cho nên mới cuối xuân mà nàng đã mặt vừa mỏng vừa ít.
Qua lớp sa mỏng khoác ngoài, có thể thấy rõ yếm vàng màu vàng tươi, bó bầu ngực nhô cao, đường cong khuôn ngực như trêu ngươi người khác, Vân Lang cảm giác A Kiều cố ý cố ý, nên y nhìn thêm vài lượt.
“ Nghe nói gật đây ngươi thích đốt nhà?” A Kiều ngồi quỳ trên bồ đoàn, càng làm bờ mông tròn thêm nổi bật.
“ Hết cách, trong nhà cứ xảy ra chuyện suốt, đề phòng hậu họa, có vấn đề là thần đốt.”
“ Không nghi ngờ ta chứ?”
Vân Lang lắc đầu:” Nếu nghi ngờ thì thần đã tới thẳng chỗ nương nương hỏi nguyên nhân rồi, không cần làm nhiều chuyện phiền toái như vậy.”
A Kiều hài lòng cười híp mắt:” Ngươi thấy Trường Môn cung có nên đốt vài cái kho không?”
“ Không nên, thần đốt y quán không là gì, nơi đó chỉ dùng khám bệnh, cần thì dựng cái lều cũng được, đốt xưởng giấy cũng chẳng sao, chẳng ai thiếu giấy mà chết. Còn lương thực, vải vóc trong kho đều là tâm huyết cả năm của nông phu, làm thế sẽ bị trời phạt.” Vân Lang xua tay: “ Hơn nữa năm sau đại quân xuất phát, không thể thiếu lương thực. Toàn chuyện vô vị, thần tận tụy vì giang sơn, bệ hạ vẫn thấy thần có lòng khác, là chuyện của bệ hạ, thần không vì thế mà làm chuyện trái nguyên tắc của mình.”
A Kiều thở dài:” Ngươi là người đầu tiên dám cứng rắn đối kháng bệ hạ đấy.”
“ Thần không phải là con chim nhốt trong lồng hót mua vui cho người khác.” Những lời này tất nhiên là Vân Lang nói cho Lưu Triệt nghe:
“ Không thể, nếu ngươi là tiểu dân, bệ hạ không ngại cho ngươi tự do ngươi muốn, nhưng ngươi là một quân hầu, ngươi đã tiếp nhận phong thưởng của hoàng đế, vậy phải chịu quản thúc của hoàng đế, ngươi muốn hưởng thụ quyền lực và vinh diệu của hầu gia, lại muốn có tự do của bình dân là không thể.” A Kiều cảnh cáo:” Nếu ngươi phẫn nộ với sự bức bách của bệ hạ, có thể giao cả nhà Tô Tử Lương cho ngươi trút giận, nhưng rút dầu ra khỏi xưởng giấy đi, chẳng may hỏa hoạn, ta xem ngươi ăn nói thế nào.”
Vân Lang từ chối:” Vinh quang thần nhận xứng đáng với thứ thần bỏ ra, không phải vì ân điển, còn đao đã rút ra khó tra vào vỏ.”
A Kiều lườm Vân Lang:” Đừng có mời rượu mà không uống, ngươi khó thu đao, chẳng lẽ bệ hạ phải thu à? Rõ ràng bệ hạ bị ngươi uy hiếp, còn phải gia phong ngươi làm Vệ tướng quân, nắm giữ Thượng Lâm Uyển, đó là sự tín nhiệm lớn.”
Vân Lang bị bất ngờ, im lặng hồi lâu mới hỏi:” Vì sao là thần?”
“ Không phải so với võ hầu khác, bệ hạ tin tưởng ngươi nhiều hơn xem, nhìn Tô Kiến, Công Tôn Hạ, Lộ Bác Đức, có ai là không quanh năm suốt tháng chinh chiến vì nước, chiến công hiển hách, bao năm nỗ lực có được bệ hạ tin tưởng như ngươi không?” A Kiều tức giận:” Ngươi nói xem bọn họ có ủy khuất không?”
“Nương nương, mỗi người mỗi chí, thần không bình luận việc làm của họ, nhưng thần không phải họ.”