Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 852 - Q5 - Chương 171: Đăng Đàn Bái Tướng. (1)

Q5 - Chương 171: Đăng đàn bái tướng. (1) Q5 - Chương 171: Đăng đàn bái tướng. (1)

Vừa trả lời A Kiều, đồng thời trong đầu Vân Lang lúc này đã suy nghĩ việc khác, chẳng trách Lưu Triệt bỗng dưng ra tay với mình, vì hắn bắt đầu lập bộ khung viễn chinh ngay từ năm nay.

Bất kể Vệ Thanh làm Tư mã đại tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh làm Phiêu kỵ đại tướng quân hay Vân Lang sắp thành Vệ tướng quân đều là bố trí thời chiến.

Những quan chức hiển hách này từ khi hoàng đế ban chức là chính thức phát sinh hiệu lực, khi kết thúc chiến sự sẽ tự động thủ tiêu. Chưa nói có bao nhiêu lợi ích, vẻn vẹn vinh diệu đang đàn bái tướng đã làm người khác phát cuồng.

“ Đa tạ.” Vân Lang hồi thần lại, thi lễ với A Kiều, hiển nhiên khi y phát ra tín hiệu không chịu khuất phục, nàng đi tìm Lưu Triệt điều hòa, mỗi lần y và Lưu Triệt xung đột, A Kiều là người khó xử nhất:

A Kiều vành mắt ươn ướt:” Kỳ thực ngươi không thích hợp lên chiến trường, mà phải làm tể tướng, ta từng nói với bệ hạ, nhưng bệ hạ không đồng ý, tể tướng thống lĩnh bách quan, quyền lực quá lớn, với hoàng tộc mà nói rất bất lợi.”

“ Mấy năm qua bệ hạ không ngừng thay đổi tể tướng, là không muốn tể tướng phủ khôi phục quyền uy ngày trước. Cách đây không lâu Lý Thái xâm chiếm đất đai Dương Lăng, bị đày đi thủ lăng nhận lỗi, phủ tể tướng lại để trống. Công Tôn Hạ nghe nói bệ hạ sắp đưa mình lên làm tể tướng sợ gần chết, ba lần ám thị là không muốn rồi.”

“ Vệ là cơ cấu quyền lực sẽ thay đổi?” Vân Lang nắm bắt rất nhanh:

“ Đúng thế, bệ hạ dùng ngươi làm Vệ tướng quân, là muốn ngươi ổn định Thượng Lâm Uyển, binh quan sẽ cấp cho ngươi, nhưng rất hữu hạn. Đồng thời để Hậu tướng quân Công Tôn Ngao nắm Trường An, Tô Kiến nắm Tế liễu doanh, Lưu Bột nắm Bắc đại doanh, đại bộ phận binh lực quản hạt sẽ bị bệ hạ đưa đi, còn lại vừa vặn hình thành thế kiếm chế ngươi, để chuyến đi Thái Sơn của bệ hạ được thuận lợi.”

Lưu Triệt cuối cùng tự tin bùng phát, hắn chuẩn bị phong thiện Thái Sơn, yêu cầu xác lập vị trí chính thống hoàng quyền của mình do trời ban rồi.

“ Đổng Trọng Thư đã hoàn thành mộng tưởng của ông ta.” Vân Lang lẩm bẩm:

A Kiều cười:” Tất cả đều có quy củ, chẳng lẽ không tốt?”

“ Chỉ trời mới biết.” Vân Lang cảm thán:

Bánh xe lịch sử đã lăn trên con đường hoàn toàn khác, không còn là con đường mà y biết nữa.

Con người sống thì phải không ngừng chiến đấu, không ngừng quan hệ với người khác, Lưu Triệt chẳng phải người dễ chung sống.

Hoặc có thể nói huân quý chẳng ai mang tư tưởng thiện chí với người khác.

Thời đại Xuân Thu và Chiến Quốc mới qua đi, tư tưởng chinh phục và mở rộng vẫn còn lấp đầy đầu óc, bọn họ biết bại vong là gì, biết bị nô dịch là gì, vì thế bọn họ vô cùng cảnh giác với uy hiếp.

Đây là một thời đại mở rộng, cũng là thời đại đổ máu.

Tống Kiều hái từ trên cây thạch lựu đang nở hoa đỏ rực rỡ một bông hoa gài lên tóc, tha thướt đi qua trước cửa sổ phòng Vân Lang.

Tô Trĩ muốn học theo, kiếm nửa ngày không được bông hoa nào, liền kiếm đóa mẫu đơn cực lớn, ưỡn bụng đi qua cửa sổ phòng Vân Lang.

Khi Hồng Tụ đi qua thì rất do dự, nàng cũng muốn gài một bông hoa, nhưng không biết có thích hợp không, cuối cùng chọn một bông hoa vàng.

Thân hình to lớn vô cùng của Lưu Bà đi qua, mặt bôi son trát phấn làm Vân Lan muốn nôn, mà Lưu Nhị đứng ở cửa lại ngất ngây.

Lương Ông thay bộ bào phục mới tinh có hoa văn chữ vạn lớn đi qua, còn chuyên môn chỉnh lại bồn hoa đã rất ngay ngắn.

Bình Già đi vào, khom người thật sâu, lễ nghi chính thức:” Khởi bẩm tướng quân, Bình Dương hầu, Quan Quân hầu cầu kiến.”

Vân Lang thấy Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh đã tới trước cửa, bực mình quát:” Cút ra ngoài.”

Bình Già vẫn đủng đỉnh chắp tay đúng lễ nghi:” Môn hạ cáo lui.”

Tào Tương phe phẩy quạt đi vào, cười ha hả:” Vệ tướng quân mà, có thể mở phủ bổ nhiệm quan viên rồi, mọi người vui mừng là hợp lý, ngươi là gia chủ, đừng làm tiêu hao tinh thần của họ, một cái nhà là dựa vào tâm khí chống đỡ đấy.”

“ Có gì hay, lão tử là Đại tướng quân, bệ hạ cho ta khai phủ lập nha không?”

“ Kỵ đô úy toàn là người của ngươi, một tay che trời không ai xen vào được còn chưa hài lòng à?”

Hoắc Khứ Bệnh không thèm đấu khẩu với Tào Tương:” A Lang rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu?”

“ Ta nói với ngươi rồi, A Lang không phạm lỗi lầm gì, bệ hạ bỗng dưng gây phiền toái cho y thì chỉ có một nguyên nhân, đó là ủy thác trọng trách, ngươi lại không tin.” Tào Tương thấy chuyện quá hiển nhiên, trước khi trao trọng trách thì phải cảnh cáo một phen:

Hoắc Khứ Bệnh chưa tin:” Vệ tướng quân, bệ hạ đánh cược lớn rồi.”

“ Ngươi biết sao không nói?” Vân Lang bực tức:

Tào Tương giơ cánh tay còn chưa hết tím lên, Vân Lang không nói nữa, khỏi nói cũng biết là tác phầm của Trường Bình.

“ Trước khi thăng tiến thì chèn ép một chút, đó là quy củ của quốc triều, không kiếm lý do đẩy ngươi vào tay Vương Ôn Thư là hiếm có lắm rồi. Năm xưa Cao Dương trước khi được trọng dụng, mũ của hắn bị thái tổ lấy làm bô nước tiểu, ngươi còn muốn gì nữa? Tóm lại, muốn thăng tiến phải nhẫn nhục.” Tào Tương liếc xéo hai tên ngờ nghệch thiếu kiến thức, kiếm vị trí thoải mái ngồi xuống, sau đó gọi Đại Vương tới, cởi giày ra gãi bụng cho nó:” Chức vị càng cao, phân phong càng gian nan, ngươi và Khứ Bệnh thiếu niên phong hầu, sau này khó mà tiến lên được nữa, nên phải trông vào ta.”

Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Giết xong nô tặc là ta đi vào núi làm thợ săn, ai thèm quan cao tước dày.”

Vân Lang cũng nói theo:” Còn ta đóng cửa dạy học, ai dám tới làm phiền, ta bảo Đại Vương cắn.”

Tào Tương bĩu môi:” Những lời này nói với ta làm gì, dù sao các ngươi không làm thế thì sớm muộn cũng gặp kết cục thỏ chết chó vào nổi. Ta không muốn tới già sống cô dơn không bằng hữu. Các ngươi tự xem mà làm, ngàn vạn lần đừng có nghĩ thiên hạ không thể thiếu được mình.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng ngồi xuống, trầm tư:” Nói thật đó, giết hết Nô tặc rồi ngươi làm gì?”

Vân Lang đã có kế hoạch từ ớm, chẳng vì cái gì mà thay đổi:” Nhà còn đám trẻ con đợi ta dạy dỗ.”

“ Được, vậy thì huynh đệ ta làm lớn một trận, không giết sạch nô tặc không thôi.”

Tào Tương vỗ tay:” Thế là xong, rất có thể mùa xuân năm sau các ngươi sẽ lên đường, ttước khi đại quân xuất chinh, tất nhiên cầu thần hỏi trời, bệ hạ đã lập thần miều Đông Hoàng Thái Nhất vào mùa thu năm ngoái, nay thần miếu đã xong, tế thiên phong thiện Thái Sơn, là muốn cho chúng ta một thần linh để thờ phụng.”

“ Thái thường tự nay vô cùng bận rộn, làm phổ hệ cho thần linh, sau này thần linh trên trời có bài vị, bách quan dưới đất cũng có bài vị, nhân gian sẽ có quy củ vận hành, nên đây là sự kiện trọng yếu.”

“ Đợi ti thiên giám tính ra ngày lành tháng tốt là bệ hạ xuất hành, đoán chừng huynh đệ chúng ta đi theo.”

Vân Lang lắc đầu:” Ta phải trấn thủ Thượng Lâm Uyển mà.”

Tào Tương cười:” Mẫu thân sẽ thay ngươi, nói rằng chuyện phong thiện Thái Sơn không thể bỏ lỡ.”

Toàn bộ Vân thị trang viên chìm trong niềm vui không tên, chỉ có Vân Lang không vui.

Đáng lẽ là Lưu Triệt phải tổ chức nghi lễ đăng đàn bái tướng cho Vân Lang, nghi thức này Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh từng trải qua, tới lượt Vân Lang thì Lưu Triệt lại nói là mình bị bệnh ...

Rõ ràng hắn không muốn thấy thời khắc vinh diệu nhất của Vân Lang.

Quan phục ấn tín do vị tể tướng bi thảm nhất đưa tới.

Lý Thái sắc mặt tiểu tụy, mới bốn mươi ba tuổi thôi mà tóc sắp trắng hết rồi, chân đi giày cỏ còn chưa kịp thay, chắc là bị đám hoạn quan cưỡng chế lôi đi tới chủ trì nghi thức cho Vân Lang, sau đó tiếp tục đi thủ lăng cho tiên đế.

Vân Lang thấy tên hoạn quan trên đài ưỡn ngực còn uy phong hơn mình, thế là đá cho một phát ngã lộn cổ xuống dưới.

Người xem lễ không ít, đám võ hầu đồng thanh khen hay, kỳ vọng Vân Lang tiếp tục nổi giận đánh nốt bốn tên hoạn quan bê ấn tín trang phục còn lại.

Lý Thái trầm giọng:” Vĩnh An hầu chớ làm sằng, thời gian sắp tới, phải giữ nghi thức.”

Tên hoạn quan trúng đón nặng, vì hắn khá béo, mãi mới bò dậy được, không dám leo lên nữa, sợ ăn đòn tiếp, đứng đó nghiến răng nghiến lợi bị Vân Lang liếc mắt qua, thế là cúi mặt xuống.

“ Lát nữa ta về lại phải chịu tội rồi.” Lý Thái ngẩng đầu nhìn trời nói nhỏ:” Hôm trước ta vừa dâng tấu đề xuất bù đắp ba vị trí trưởng sử của tể tướng phủ, ngày hôm sau bị chụp cho cái tội xâm chiếm đất đai, sau đó bị đưa đi thủ lăng cho tiên đế.”

“ Ta sớm biết có ngày này, nhưng cho rằng phải dăm ba năm nữa, cho rằng có thể thong thả hóa giải nguy hiểm chức vị này mang lại, không ngờ tới sớm như thế, bệ hạ không cho ta cơ hội nào.”

“ Thật hâm mộ Vân hầu ngài, con trẻ như thế đã làm Vệ tướng quân, đây mới là chức vị tốt, thời chiến thì quyền lớn nắm trong tay, kết thúc chiến sự thì chức vị tự động giải trừ, không lo hậu họa. Vân hầu nên một lòng chinh chiến, báo đáp quốc gia, diệt trừ sạch Hung Nô, tới khi đó mỗ sẽ đưa tới một phần đại lễ ...”

Bình Luận (0)
Comment