Vân Lang không nhớ hết được ngày hôm đó Lý Thái rốt cuộc nói với mình bao nhiêu nữa, chỉ nhớ khi nghi thức diễn ra, ông ta đội mũ, mặc áo cho mình vô cùng chu đáo, giống như nhìn con cháu trong nhà trưởng thành phát đạt, ánh mắt đầy ân cần và khích lệ.
Cho nên khi nhi tử Lý Thái mặc áo tang tới Vân thị báo tin, Vân Lang gần như không dám tin.
Từ lời kể đứt quãng của Lý Dũng, Vân Lang biết Lý Thái sau khi chủ trì nghi thức bái tướng cho mình, trên đường trở về tự sát thân vong. Nhát dao vô cùng chính xác, xuyên qua sườn trái đâm vào tim, một đao mất mạng, không hề đau đớn.
Vân Lang đăng đàn bái tướng không được hoàng đế cổ vũ kỳ vọng, lại được vinh diệu tể tướng tuẫn táng mà ngay cả hoàng đế cũng không có được.
Đây chắc là đại lễ mà Lý Thái nói.
Điều này khiến Vân Lang lần đầu tiên coi trọng chức vị này, cái mũ thấm máu của một vị liệt hầu, đội lên đè cho người ta đau cổ.
“ Vân Lang muốn Đông Phương Sóc, Ứng Tuyết Lâm, Tư Mã Thiên vào mạc phủ của mình, muốn gia tướng Trử Lang, Lưu Nhị làm thân quân tướng quân, muốn gia thần Bình Già, Trần Côn làm hậu doanh giáo úy, không biết bệ hạ có ân chuẩn không?”
Nội đình của Lưu Triệt vẫn bận rộn, Tang Hoằng Dương xem tấu chương của Vân Lang xong, bẩm báo với hoàng đế.
Lưu Triệt xem qua nói:” Có thể cho y thêm hai danh ngạch thân tướng nữa.”
Tang Hoằng Dương cười:” Bệ hạ, theo thần biết đây đã là toàn bộ nhân thủ có thể dùng của Vân thị.”
“ Ngươi xem thường Vân Lang rồi, y không vô dụng như vậy đâu, nếu không có thủ đoạn che dấu thì không phải là y nữa. Bảo Tùy Việt đi hỏi xem y có nhân thủ muốn tiến cử nữa không?”
Tang Hoằng Dương nhận lệnh, mau chóng viết thành chỉ dụ, mời hoàng đế xem qua, đóng ấn xong giao Tùy Việt.
Đại Vương rất không thích Tùy Việt, bởi cái mùi trên người hắn không khác Hà Sầu Hữu là bao, mà Hà Sầu Hữu là người đối xử với nó tệ bạc nhất.
Tùy Việt nhìn Đại Dương bỏ đi, xấu hổ đặt miếng xương trong tay lên bàn, cười gượng:” Đây đúng là một con linh thú.”
Vân Lang ăn cơm cùng Tùy Việt, biết nguyên cớ nhưng không giải thích:” Không biết hoàng môn lần này tới có chuyện gì?”
Tùy Việt chắp tay:” Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, bệ hạ khai ân cho tướng quân tiến cử thêm hai vị thân tướng, đây là ẩn điển nô tài hầu hạ bao năm chưa từng thấy.”
Vân Lang nghe thế mừng lắm, sai tiểu tỳ gọi Lương Ông, Lưu Bà tới, trịnh trọng giới thiệu:” Đây là hai vị nội ngoại tổng quản của Vân thị ta, đều là nhân tài hiếm có, bệ hạ mắt sáng như đuốc mới biết Vân thị có nhân tài mai một thế này.”
Tùy Việt há hốc mồm nhìn ông lão già tới răng không đủ đang hoan hỉ sắp khóc, lại nhìn phụ nhân béo ú kích động tới muốn xỉu, mặt âm trầm:” Tướng quân không còn nhân tài nữa sao?”
“ Sao bảo họ không phải nhân tài? Một nắm giữ sản nghiệp trứng gia cầm của Vân thị ta, bao năm chưa từng đếm sai một quả, dùng nắm giữ lương thảo trong quân không thể thích hợp hơn. Một vị tuy là nữ giới, nhưng quản dâu tằm, dù là hoàng hậu cũng thường mời đi giảng giải học vấn, dùng ở trong quân là tài lớn làm việc nhỏ rồi.”
Tùy Việt tất nhiên biết hai người này, biết mỗi lời Vân Lang nói là thật, nhưng làm sao có thể để hai người này vào trong quân, nếu cho phép, bệ hạ sẽ bị người ta cười cho.
Ý chỉ trong lòng hắn, Tùy Việt giữ lấy, rất sợ ý chỉ rơi ra lúc đó vào tay Vân Lang không thể thay đổi được nữa, lớn tiếng hỏi lại:” Tướng quân không còn nhân tài nữa sao?”
Vân Lang cười dài:” Có chứ, ta còn hai lão bà nữa, tuy một người mỗi ngày bận rộn trị bệnh cứu người, một có thai, nhưng nếu bệ hạ muốn các nàng vì nước xuất chinh, mỗ tuyệt đối không nói hai lời.”
Tùy Việt không biết trả lời ra sao, vội vội vàng vàng bỏ chạy, hắn biết nhiệm vụ này mình không cách nào hoàn thành rồi.
Tang lễ của Lý Thái rất sơ sài, không phải là cảnh nên có của một vị liệt hầu.
Vì tội danh chiếm đoạt đất đai của hoàng lăng, cho nên tiền tài trong nhà đều bị lấy đi nộp phạt, đất phong cũng bị phế trừ, tể tướng phủ lại không phải là nơi nhà bọn họ có thể tiếp tục ở, bọn họ phải rời đi, để lại tể tướng phủ cho người đáng thương tiếp theo.
Tới nhà Lý Thái chỉ có Lý Cảm đi cùng, Tào Tương và Hoắc Khứ Bệnh đều bị Lý Cảm đuổi đi.
Hắn là con cháu Lý thị Lũng Tây, thúc phụ chết không thể không tới, Vân Lang bị Lý Thái dụng mạng ép tới, còn hai ngươi kia chẳng có chút giao tình nào, không cần chen chân vào vũng nước đục.
Khi tới nhà Lý Thái, bọn họ thấy Vệ Thanh.
Trong một thời gian dài trước kia, Lý Thái là phó tướng của Vệ Thanh, nay Lý Thái chết, ông ta tới đưa tiễn là tất nhiên. Lý Thái nằm trong quan tài gỗ vẫn mỉm cười, xem ra tâm tình của ông ta khi chết không tệ.
Vệ Thanh đứng bên quan tài nói lớn:” Lý Dũng, Lý Thân, các ngươi có còn dũng khí của phụ thân không?”
Lý Dũng, Lý Thân khấu đầu:” Bọn tiểu chất tuy ngu độn, nhưng không dám làm nhục anh linh tiên phụ.”
Vệ Thanh vuốt râu:” Nếu thế có dám theo mỗ chinh chiến sa trường, dùng đao trong tay vì Lý thị lần nữa giành tiền đồ không?”
Lý Thái trước khi chết có ý định gì, Vân Lang rất rõ, hôm nay tới Lý thị là để thành toàn cho ông ta, không ngờ Vệ Thanh đi trước một bước.
Lý Dũng, Lý Thân nhìn nhau, hẳn bọn họ cũng không ngờ mình lại có cơ hội khác.
“ Đại tướng quân nâng đỡ, Lý Dũng cả đời không quên, chỉ là gia phụ để lại di ngôn, muốn hai huynh đệ tiểu chất vì Vân hầu cầm cờ dắt ngựa, xin Đại tướng quân thứ tội.” Trầm mặc hồi lâu, Lý Dũng lấy can đảm nói:
Vệ Thanh nhìn Lý Thái trong quan tài:” Ông tính toán hay lắm.”
Nói xong sải bước rời khỏi Lý thị, không trì hoãn nửa khắc.
Chẳng trách Lưu Triệt cho mình thêm hai hạn ngạch, Vân Lang cười khổ:” Nếu các ngươi theo ta thì phải làm từ thân tướng.”
Lý Dũng, Lý Thân chắp tay:” Đợi lệnh tướng quân.”
Vân Lang, Lý Cảm đích thân đưa Lý Thái xuống đất mới đi, đi được vài bước không ngờ hai huynh đệ Lý Dung, Lý Thân mặc quân phục đi theo, một bước không rời.
Lý Cảm có chút tức giận:” Không để tang cho cha các ngươi sao?”
“ Phụ thân dặn, hậu sự đơn giản, không phát tang, không phúng điếu, không để tang, không tuân thủ là bất hiếu.” Lý Dũng không dám ngẩng đầu đáp:
Vân Lang thở dài:” Nếu đã thế theo ta về Vân thị, mười ngày sau tới trú Phù Lệ cung.”
Nơi ở của Vệ tướng quân là Phù Lệ cung, đó là vườn quả cực lớn diện tích một trăm sáu mươi mẫu, năm xưa Công Tôn Ngao trồng vải ở đó không thành, nay đã hoang vu.
Lưu Triệt chưa bao giờ cho Vân Lang cái gì tử tế, vì hắn phát hiện, nơi nào Vân Lang ở qua là có sản xuất. Giống như Bồ đào cung, chỉ giam lỏng y có hơn một tháng mà đã làm ra rượu nho, vẻn vẹn thứ này nuôi sống được toàn bộ cung nô bên trong.
Phái Vân Lang tới Phù Lệ cung, Lưu Triệt cũng hi vọng thấy cảnh vải trong đó sai trĩu cảnh.
Tấu chương xin hai vị thân tướng của Vân Lang lần nữa đặt trước mặt Lưu Triệt.
Tang Hoằng Dương khi xem táu chương này, vẻ khinh bỉ không sao dấu dược, hắn cho rằng đây là bản tấu dễ xử lý nhất, đợi hoàng đế ném trả lợi mình, sau đó cho vào bếp lò đốt.
Khi đợi hoàng đế lên tiếng, hắn thậm chí còn trao đổi ánh mắt hả hê với Tùy Việt, tới giờ hắn vẫn căm chuyện mình bị làm chưởng quầy cho Trương An Thế.
Thế nhưng Lưu Triệt xem xong lại dùng bút đỏ phê một chữ chuẩn.
Tang Hoằng Dương rất muốn nhắc nhở hoàng đế, chính kẻ tên Vân Lang này hai ngày trước còn sỉ nhục hoàng đế, hai thân tướng y tiến cử cũng vô cùng không thích hợp.
“ Dùng người không nghi, nghi thì không dùng, đã là Vệ tướng quân rồi, trẫm phải giữ gìn tôn nghiêm cho y, nếu ngay cả hai thân tướng thôi mà trẫm cũng phủ quyết, sau này y cầm binh thế nào. Trẫm biết các ngươi bất mãn với Vân Lang, vì y thích dùng cái đầu thông minh sỉ nhục các ngươi.”
“ Nhưng không thông tuệ bằng người ta thì chấp nhận sự thực đi, trừ khi có đủ trí tuệ khiến y không dám bày ra thái độ thối tha đó.”
“ Cầm tấu chương, mau đi làm việc.”
“ Bệ hạ anh minh.” Tang Hoằng Dương cúi đầu khấu bái:
Trong truyền thuyết danh tướng Triệu Xa của nước Triệu mỗi lần nhận việc quân là không hỏi tới chuyện nhà, Vân Lang không làm được, trước khi tới Phù Lệ cung, còn nhiều chuyện phải an bài cho thỏa đáng.
Vẻn vẹn Tô Trĩ mang thai đã khiến Vân Lang khó chia lìa, nha đầu đó chẳng biết làm sao, trước kia chia tách cũng chẳng bao giờ quấn lấy y. Lần này chắc vì mang thai, Vân Lang còn chưa đi thì n àng đã khóc hết nước mắt.
Tô Trĩ khóc, Tống Kiều cũng khóc, lần trước cảnh sinh tử biệt ly, nàng vẫn nhớ như in, nghĩ tới Vân Lang lại sắp xông pha chiến trường, thấy mình là người khổ mệnh, chẳng những bị sư phụ bán, trượng phu còn phải lên biên ải tác chiến.
Vân Âm, Vân Triết đều khóc lớn.
Thế là cả Vân thị chìm trong mưa sầu gió thảm.
Nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm, Hoắc Quang không có nhà, gia sự đành an bài cho Trương An Thế, hắn không chỉ phụ trách tiền trang, còn phải dạy sáu đứa nhỏ, áp lực không nhỏ.
Vân Lang trò chuyện với Trương An Thế suốt hai canh giờ mới an bài thỏa đáng mọi việc.
Dẫm lên ánh trăng, cùng Đại Vương đi vòng quanh trang viên, bắt gặp ánh mắt như cú mèo của Hà Sầu Hữu liền rất yên tâm trở về phòng ngủ.
Trong phòng nến đỏ chảy rực rỡ, một mỹ nhân váy đỏ ngồi trên giường gấm, thấy Vân Lang đi vào khom người thi lễ:” Đêm nay do thiếp thân thị tẩm phu quân.”
“ Hồng Tụ.” Vân Lang ngây người nhìn nàng, dưới ánh nến lung linh, giai nhân càng thêm xinh đẹp:
Hồng Tụ ngồi xuống cởi giày cho Vân Lang, mang cho y chiếc dép lê êm ái, sau đó đứng lên, thấy y đứng ngây ra như phỗng, cúi đầu xấu hổ:” Từ hôm nay trở đi, thiếp thân là phụ nhân Vân thị rồi.”
…. ….