Một ngày mới lại bắt đầu.
Hồng Tụ từ một thiếu nữ thẹn thùng biến thành thiếu phụ dịu dàng ôn nhu.
Vân Lang rất đắc ý, cũng chẳng nhớ ai đã từng nói, thiếu nữ có thể khiến nam tử trở nên trẻ trung. Trải qua giấc xuân đêm qua, Vân Lang thấy câu này rất có lý, ít nhất lúc đó y thấy mình như chỉ mới mười tám.
Cùng tiểu thê tử thức giấc đáng lẽ phải là một buồi sáng ướt tát, Hồng Tụ lại chùm kín chăn không dám thò đầu ra.
Đêm hôm qua Tống Kiều vô cùng rộng lượng, chính nàng giúp Vân Lang chuẩn bị tất cả, vậy mà sáng sớm nay nàng cùng Tô Trĩ tới thì hai mắt lạnh băng khiến người ta rùng mình, đến cả Vân Lang mặt dày như thớt rồi mà vẫn xấu hổ kéo chăn che thân thể.
Phòng do Tống Kiều bố trí, chăn đệm do Tống Kiều chuẩn bị, ngay cả nến đỏ, rèm che, rượu thịt đều do nàng mang tới.
Đáng lẽ lúc này nàng không ý kiến gì mới phải.
Nhưng nàng lại cùng Tô Trĩ chặn ở ngoài không cho Vân Lang và Hồng Tụ ra khỏi chăn.
Vân Lang vốn chẳng bận tâm, trần truồng chạy trước mặt hai nàng cũng được, nhưng mà Hồng Tụ thì như sắp chết tới nơi, liên tục nhéo Vân Lang, muốn y mau đuổi hai người đáng ghét này đi, cười hết sức gượng gạo:” Có chuyện gì thế?”
“ Muốn xem tân tức phụ.” Giọng Tống Kiều lạnh như rơi ra cả băng:
“ Có gì hay đâu mà xem.”
“ Hay, sao lại không hay? Chẳng lẽ đại phụ thiếp đây không được nhìn tiểu thiếp mà phu quân mới nạp à?”
Vân Lang chưa kịp trả lời đã nghe thấy bước chân nặng nề của Đại Vương rồi. Nếu không dậy bây giờ, Vân Âm, Vân Triết cũng chạy vào thì còn quẫn bách gấp bội, Tống Kiều, Tô Trĩ tất nhiên là không dám làm gì mình nên mới định để hai đứa con làm khó mình đây. Không ngờ Vân Âm lại gọi Đại Vương đi, thầm thở phào, khuê nữ lớn rồi, hiểu chuyện rồi.
Tống Kiều chỉ thở dài một tiếng rồi dẫn Tô Trĩ đi.
Tiếng thở dài này làm Vân Lang thấy sinh hoạt thật vô vị.
Hồng Tụ từ trong chăn thò đầu ra, khoác tay Vân Lang thủ thỉ:” Tỷ tỷ rất giận đó.”
Vân Lang chép miệng:” Sau này sống không dễ rồi.”
Ở chuyện cưới lão bà, Vân Lang không sao tỏ ra tiêu sái như đám Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh được. Rõ ràng là chuyện mà ai cũng chấp nhận, có thể làm một cách quang minh chính đại, giờ thành như y mắc nợ cả nhà vậy.
Trong ánh mắt bất thiện của Tống Kiều, Tô Trĩ, Vân Lang ăn một bữa sáng hết sức thống khổ.
Hồng Tụ lần đầu tiên ngồi trên bàn ăn cơm, nàng tỏ ra rất thoải mái, ăn uống ngon lành, khi ăn xong chuẩn bị đi mới đưa một xâu chìa khóa cho Tống Kiều:” Đây là thứ do Đại Trường Thu bá bá và Nhiếp Nhất bá bá đưa tới hôm qua, có vẻ quý trọng, các tỷ tỷ xem giúp, muội mệt đi nghỉ đây.”
Tống Kiều nhìn Hồng Tụ:” Bọn ta không cần đồ của muội.”
Tô Trĩ cầm lấy chìa khóa, sau đó kéo Tống Kiều đi.
Vân Lang vốn đã đặt đũa xuống lại nhanh chóng xới một bát cơm nữa, Hồng Tụ hiền huệ gặp thức ăn cho y.
“ Sao nàng lại muốn dùng tiền tài hối lộ các nàng ấy? Kỳ thực họ chẳng bận tâm tiền tài đâu.”
“ Đó là bồi thường của muội thôi, muội không biết bên trong là cái gì, chỉ cần để các tỷ ấy thấy muội chịu nhận lỗi, tâm tình hẳn tốt hơn.”
Trong khi Tống Kiều, Tô Trĩ toàn tâm toàn ý đặt vào việc ở y quán, chuyện nội trạch do Hồng Tụ quản lý, có thể khiến mấy trăm phụ nhân hung hãn của Vân thị ngoan ngoãn quy củ, dỗ dành Tống Kiều, Tô Trĩ hẳn không khó.
Một lúc sau Tống Kiều, Tô Trĩ quay về, sương giá trên mặt tan đi rất nhiều.
“ Sáu chiếc xe lớn toàn vàng, không có bạc, có lẽ là toàn bộ tích góp những năm qua của Đại Trường Thu ở Trường Môn cung rồi.”
Hồng Tụ giải thích:” Đều là A Kiều quý nhân ban thưởng, bá bá không con cái, lại chẳng tiêu pha gì, tích góp cả lại thành ra nhiều như thế.”
Tống Kiều lại hỏi:” Vì sao Nhiếp Nhất lại cấp lễ vật trọng hậu như thế, sau này nhà ông ấy có việc, chúng ta không dễ đáp lễ.”
Nói rồi đặt một vòng trâu châu lên bàn.
Vân Lang ngạc nhiên:” Nhiếp Nhất là phú hào đất bắc, sao lại có cái này?”
Tống Kiều đưa vòng lên mũi Vân Lang:” Còn quý hơn chàng nghĩ, đây là văn hương châu, nghe nói là cho hương liệu vào trong trai, nên mới sinh ra loại châu có mùi thơm này, cả trăm con trai chưa sinh ra được một hạt văn hương châu, mà vòng này có tới trăm viên, tuyệt đối không phải Nhiếp Nhất có thể có được.”
Vân Lang lại sửng sốt vì không ngờ thời đại này đã có trân châu nhân tạo rồi, nếu đúng như Tống Kiều nói, Nhiếp Nhất không đơn giản.
Hồng Tụ lắc đầu:” Nhiếp bá bá sẽ không hại muội đâu.”
Trải qua chuyện bị Tô Tư Lương đâm sau lưng, ba người Vân thị bây giờ ai cũng hoài nghi.
Tống Kiều nghiêm mặt hỏi Vân Lang:” Phu quân gặp gia chủ Lai thị chưa?”
Vân Lang lắc đầu:” Khi đó toàn là đầu người, ta không rõ ai là gia chủ Lai thị nữa.”
Hồng Tụ nắm tay Vân Lang:” Khi đó thiếp thân rất sợ, sợ lắm, mẫu thân liền mặc quần áo nam hài cho, bảo thiếp đừng sợ, nói là sẽ có người tới cứu, nhưng khi nam nhân trưởng thành Lai thi bị bắt hết, chuẩn bị đem đi chặt đầu vẫn không ai tới ... Cuối cùng phu quân tới.”
Tống Kiều thở dài:” Thôi thì đó là mệnh của nha đầu này, bỏ đi, không nói chuyện thương tâm này nữa.”
Nhìn cảnh này Vân Lang được an ủi nhiều, thấy sau khi mình đi, chắc trong nhà sẽ huyên náo.
Hôm nay còn phải sang Trường Môn cung chào A Kiều một tiếng.
Cái chức vị Vệ tướng quân này không phải do Vân Lang dựa vào năng lực của mình có được, ở loại chuyện như vậy, Lưu Triệt càng coi trọng sự tiến cử của A Kiều.
Trước khi đi nhậm chức bái tạ A Kiều là điều cần thiết.
Đại Trường Thu đứng ở cuối con đường nhỏ, không đợi Vân Lang tới gần đã lớn tiếng nói:” Đối xử với nha đầu tốt vào.”
Vân Lang mỉm cười:” Châu báu của công công thì với ta cũng thế.”
Đại Trường Thu gật gù:” Phải như thế mới được, phải như thế mới được.”
Vân Lang tỏ ra hiếu thảo đi tới dìu Đại Trường Thu vẫn còn nhanh nhẹn:” Trong số lễ vật của Nhiếp Nhất có một chuỗi vòng văn hương châu.”
Đại Trường Thu khựng người, nói vội:” Hủy đi.”
Vân Lang lấy chuỗi vòng đưa cho ông ta:” Nói vậy thứ này không ổn?”
Đại Trường Thu đoạt lấy nhét ngay vào ống tay áo:” Nhiếp Nhất khốn kiếp, không ngờ lại chưa hủy thứ này.”