Vân Lang thấy Đại Trường Thu vội vàng đi về phòng mình thì tò mò đi theo, chỉ thấy ông ta cho cả chuỗi vòng giá trị liên thành đó vào cối, chẳng mấy chốc nghiền toàn bộ thành bột trắng thơm mát.
Cuối cùng dùng khăn tay bọc lại, đưa tới bên ao sen giũ mạnh, chẳng mấy chốc không còn lại gì nữa, chuỗi vòng như chưa từng tồn tại.
“ Nhiếp Nhất là người cẩn thận nhất thiên hạ, lúc lớn gan dám chọc thủng trời, lúc nhát gan thì đi qua mái hiên cũng sợ bị ngói rơi vào đầu. Có điều không trách ông ta được, chuyện đám người bọn ta từng trải qua rất khác, khi đó không phân biệt được ai là thù, ai là bạn. Thói đời xoay chuyển qua nhanh, hôm qua là kẻ thù sinh tử, hôm sau đã là huynh đệ sống chết có nhau. Vì thế không ai dám mạnh tay với người khác, lại không dám tin người khác, thành cục diện hôm nay.”
“ Hầu gia chớ trách Nhiếp Nhất, không phải ông ta muốn hại ngài, mà là không muốn bị người khác kiềm chế, nên an bài trước, chỉ là lời cảnh cáo thôi.” Đại Trường Thu có vẻ rất cảm khái, lời nói lại mù mờ, có lẽ là thủ đoạn cứu mạng năm xưa của ông ta.
Có cái manh mối vòng trân châu này, Vân Lang thấy có thể tìm ra nguồn cội, vì thế không ép Đại Trường Thu phải nói.
“ Lão phu không ngờ có một ngày ngài lại thành Vệ tướng quân, tới vị trí này, chỉ cần không mang lòng phản nghịch, thường ngày biết tiến lui một chút, phú quý cả đời là chắc chắn. Chỉ sợ lòng tham không đáy, lên đầu ngọn còn muốn tiến thêm thì phiền, lão phu đã thấy rất nhiều người như vậy, bình thường thanh cao đạm bạc, khi quyền lực thực sự vào tay liền không nhận ra nữa. Tất cả những người đó bất kể kinh tài tuyệt diễm ra sao, kết cục đều không tốt.”
“ Vân hầu, cục diện bây giờ không phải vẻn vẹn thứ ngài thấy đâu.”
Cũng chẳng biết là chuỗi vòng kia gây kích thích gì cho Đại Trường Thu mà ông ta liên tục cảnh cáo Vân Lang.
Ông ta có ý tốt, Vân Lang chắp tay bái tạ đi tìm A Kiều.
A Kiều rất cao, ít nhất là so với ba nữ nhân trong nhà Vân Lang thì nàng cao hơn hai tấc, đứng bên cạnh Vân Lang gần như bằng vai nhau, nàng tỏ ra rất đắc ý:” Lần đầu tiên phát hiện ra ngươi thấp như thế.”
Vân Lang cúi xuống nhìn mép váy của nàng, không biết nói gì.
A Kiều ngồi xuống giường gấm, tháo đôi giày cao gót da hươu ra, bóp lòng bàn chân:” Đi thứ giày đó mặc y phục rất đẹp, chỉ là hai chân chịu tội quá mức.”
Vân Lang không hề có ý định cải tiến giày cao gót, chỉ cười:” Nương nương cũng cao lắm rồi.”
A Kiều thở dài:” Ta cứ thấy mình càng ngày càng thấp, bệ hạ ngày càng cao. Con cháu Lưu thị có chỗ hay đó, thái tổ thân hình cao lớn, con cháu đời sau ai cũng có bề ngoài tốt, chỉ là con người ngày càng xấu xa.”
“ Nương nương đang nói bệ hạ sao?” Vân Lang nhìn trái phải chỉ thấy Đại Trường Thu cho tay vào ống tay áo đứng cúi đầu dưới rèm, hỏi nhỏ:
“ Trong con cháu Lưu thị, chỉ bệ hạ tốt.” A Kiều trừng mắt nói dứt khoát:
Cho dù Vân Lang không tán đồng câu này, vẫn biết ý hỏi:” Lần này lại phong quốc nào xảy ra vấn đề?”
“ Đừng hỏi, toàn chuyện dơ dáy, bệ hạ khổ công gây dựng thiên hạ, bọn chúng chỉ biết hưởng thụ đã đành, lại còn làm những chuyện không biết liêm sỉ, mất mặt hoàng gia.” A Kiều chuyển đề tài đột ngột, giọng chua chua:” À, hôm qua ngươi lại cưới thêm một tiểu thiếp phải không, nam nhân các ngươi là thế, có một nữ tử một lòng một dạ vì mình còn chưa đủ sao, nhất định kéo hết mỹ nhân thiên hạ lên giường mới hài lòng.”
Vân Lang hổ thẹn:” Làm nương nương chê cười rồi.”
A Kiều hừ một tiếng phất tay:” Tiểu nữ tử đó và Đại Trường Thu có chút dính líu, đối xử với người ta cho tốt, đợi ngươi từ Thái Sơn về, ta kiếm cho cái danh hiệu phu nhân, tránh bị hai lão bà có quan thân của ngươi ức hiếp.”
“ Nương nương không đi sao?” Vân Lang ngạc nhiên:
“ Hoàng hậu đi, ta không thể đi, thường này có thể ức hiếp ả một chút, nhưng ở đại điển , ả mới danh chính ngôn thuận.” Nói tới chuyện này tâm tình A Kiều không tốt, như đã chấp nhận số mệnh, đây là nút thắt không giải:” Bệ hạ giao Trường An cho ta, biết bao nhiêu việc cần ta định đoạt, không đi cũng được.”
Vân Lang cau mày thấy chuyện này không đơn giản, Lưu Triệt đi sẽ mang theo sáu thành tinh binh Trường An, có đợi quân như thế hộ tống, đi tới đâu, nơi đó là quốc đô.
Để lại một cái quốc đô rỗng cho A Kiều, có lẽ là một sự thăm dò với A Kiều, với ai hắn cũng thăm dò như vậy, không thoát được.
“ Sau khi ngươi làm Vệ tương quân sẽ tiếp xúc được với rất nhiều chuyện trước kia ngươi không thể biết, thế nên phải dùng sự khiêm nhường đáp lại sự tín nhiệm của bệ hạ.”
Những lời thế này Vân Lang lần đầu nghe từ miệng A Kiều, làm y thêm nghi hoặc, khi y phong hầu chỉ ở trong Hồng Lư Tự nửa tháng, cùng một đám bác sĩ ăn uống tưng bừng, phong hầu như trò đùa.
“ Hai nhi tử của Lý Thái, ngươi muốn dùng thì dùng, thế nào cũng phải cho Lý thị Lũng Tây một con đường sống. Lý Quảng chiến tử, Lý Thái Tự sát, bệ hạ đã đạt được mục đích áp chế họ, Lý thị muốn quật khởi, may ra phải một hai đời nữa.”
Vân Lang cảm thán:” Quốc gia thì hưng thịnh, huân quý thì sống trong lo sợ, nhìn cũng đã thấy mệt rồi.”
A Kiều tựa cười tựa không:” Ngươi biết gì chứ, lúc chiến hỏa liên miên thì mọi người mới có thể đồng lòng. Giờ thì công danh lợi lộc, cám dỗ quá nhiều, ai giữ được mình không sinh ra ý nghĩ không nên có? Cho nên khi đánh trận thì đế vương rộng lượng, lúc bình an, đế vương có vô lý giết vài người cũng ảnh hưởng gì đâu. Nên sau này ngươi nói ít thôi, bệ hạ gây hấn với ngươi, ngươi giả câm, đừng chống đối. Bệ hạ thấy vô vị sẽ bỏ qua ngươi, ngươi càng chống lại, bệ hạ càng nhắm vào ngươi ...”
Nói chuyện một canh giờ, lại cùng A Kiều chơi cờ tướng, thứ này là do Vân Lang tặng nàng.
A Kiều rất thích cờ tướng, nhất là trên bàn cờ nhìn thấy bốn chữ ranh giới Hán Sở, lập tức thành Đại Hán tướng quân uy phong.
Chỉ là đánh cờ với nàng thì quy tắc rất dễ thành giấy lộn, thế nên chơi cờ với nàng rất thống khổ.
“ Thú vị đấy.”
Lưu Triệt sau khi thấy bàn cờ cũng lập tức lên tinh thần, nhưng hắn chú ý quy tắc hơn, sau khi đọc luật chơi xong liền cùng A Kiều chém giết. A Kiều chơi một lúc là buồn ngủ, Lưu Triệt liền tay trái đánh với tay phải, chơi tới mê mệt, sáng sớm ăn uống qua loa lại nhìn vào bàn cờ.
“ Đây là chỗ thông minh của Vân Lang.” Lưu Triệt cầm quân tướng đỏ trong tay nói với A Kiều ngáp ngắn ngáp dài:
A Kiều dụi mắt:” Chỉ là trò chơi thôi mà.”
Lưu Triệt lắc đầu:” Đây là cuộc chiến thực sự, tuy đơn giản hơn nhiều, nhưng chiến tranh là chiến tranh, bắt vua giết tướng đều xảy ra trên bàn cờ này. Bốn chữ ranh giới Hán Sở tuy có hiềm nghi đại bất kính, nhưng cho phóng túng một lần đi.”
Thế giới này không ai thích chiến tranh hơn Lưu Triệt.
Hắn là kẻ không thèm đàm phán với người khác, cũng không thích chia sẻ với người khác, đoạt tất cả của người ta, ngay cả hi vọng cũng không cho, đó chính là Lưu Triệt.
Tất cả mọi người trong thiên hạ đều là kẻ địch của hắn, dù là phụ thân, mẫu thân, huynh đệ hay thê tử, nhi nữ đều không có ngoại lệ.
Thế nên khi Vân Lang nghe A Kiều nói Lưu Triệt mê cờ tướng, y không bất ngờ, điều này chỉ chứng thực thêm suy nghĩ của bản thân
Với Lưu Triệt mà nói, chiến đấu, tranh đoạt có lẽ là bản năng sinh ra đã có, hắn ghét cuộc sống bình đạm, ghét ngày tháng trôi qua lặp đi lặp lại giống nhau, hận tuổi thọ quá ít, hận năm tháng làm thân thể suy yếu, hận thân thể không chứa hết đấu chí ngùn ngụt của mình..
Vân Lang thư đứng ở lập trường của Lưu Triệt suy nghĩ, một người như mình, đúng là đối thủ thích hợp. Một người lai lịch bất chính, lòng dạ bất thường, bản lĩnh bất trắc, đặt ở vị trí Vệ tướng quân, đúng là một đe dọa không nhỏ. Thậm chí Vân Lang nghi lần này hắn phong cho mình làm Vệ tướng quân, có lẽ vì chán tranh đấu với mình ở việc nhỏ nhặt, nâng cao quan chức quyền lực của mình, để nâng tầm cuộc chiến.
Một chiến trường mới, chiến đấu cũng sẽ khác, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng thì cuộc chiến càng thêm kích thích.
Đồng nghĩa rằng Vân Lang phạm sai lầm ở vị trí này, mạng cũng nguy hiểm, nên Tào Tương, Trường Bình, A Kiều, Đại Trường Thu mới liên tục cảnh cáo y như thế.
Vân Lang hiểu thông rồi, hít sâu một hơi, thú vị đấy, chơi thì chơi, thời gian qua cũng thấy nghỉ ngơi quá nhiều, uể oải rồi, phải vận động một chút, Vân thị qua nhiều năm gây dựng không phải chẳng chịu nổi một đòn như trước.