Công Tôn Hạ cuối cùng cũng đi nhậm chức, khi vào tể tướng phủ, ông ta mặc áo trắng, đi một mình, đằng sau là gia quyến khóc nức nở. Vì chuyện này mà Công Tôn Hạ được một trận trách mắng đầu tiên sau khi làm tể tướng, Lưu Triệt bây giờ ngay cả giữ thể diện cho tể tướng phủ cũng không thèm làm nữa.
Vân Lang thì điểm binh.
Ba hồi trống đã dứt, bãi cỏ phía trước Phù Lệ cung mới có lác đác ít quận quốc binh làm y tức tới suýt ngất xỉu.
Quân đội Đại Hán do quân kinh sư và quân địa phương tạo thành, quân kinh sư chia thành bắc quân và nam quân. Bắc đại doanh và Tế liễu doanh chính là chủ lực của bắc quân, mỗi khi gặp chiến sự, bọn họ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất.
Nam quân là quân đội thủ vệ hoàng cung, trưởng quan là vệ úy, chủ lực có Nam cung vệ sĩ lệnh, bắc cung vệ sĩ lệnh, tả hữu đô hầu, quân sĩ nam quân còn gọi là vệ sĩ.
Những người này đa phần là giáp sĩ, toàn bộ tướng sĩ tới từ nhà thanh bạch, gọi là lương gia tử.
Thế nên Vân Lang nghĩ mình lập quân bắc chinh, thế nào cũng phải được điều cho bắc quân, không hiểu quân của mình vì sao lại biến thành quận quốc binh.
Nhìn kỹ cờ hiệu Vân Lang bi thương từ tận đáy lòng, bời vì số quân lưa thưa đứng trước mặt y chính là hầu quốc binh tới từ huyện Vĩnh An, đất phong của y.
Đây là lực lượng quân sự sớm bị Vân Lang vứt bỏ ra sau đầu, theo luật pháp, những người này đúng là do Vân Lang tiết chế, nhưng Vân Lang cũng học các quân hầu khác, cố ý bỏ quên bọn họ.
Tất cả các vị quân hầu chỉ để ý tới tiền lương ở đất phong, còn lực lượng quân sự, không ai thật thà tin rằng hoàng đế sẽ cho mình kiến lập lực lượng vũ trang thuộc về bản thân.
Quảng trường phía trước Phù Lệ cung rất rộng, vì thế một nhúm quân sĩ đen đúa tong teo, quân phục lộn xộn, vũ khí chẳng đủ, trông giống đám tị nan di cư xếp hàng đợi phát chẩn hơn là hùng binh trông càng thêm thê thảm. Vân Lang đứng trên đài cao nhìn một vòng, quay sang tướng quân Trung quân phủ tới truyền lệnh tức giận nói:” Chỉ có thế này thôi sao?”
Hàn Độ cười đáp:” Có có nữa chứ ạ, chỉ là quân thủ bị của mười sáu hầu quốc không tới đúng hẹn, Vệ tướng quân có thể xử theo quân pháp.”
Vân Lang biết Lưu Triệt không để mình thoải mái đâu, không ngờ hắn chơi xấu thế này, sầm mặt:” Nói như thế toàn bộ quân binh của các võ hầu đều cấp cho ta?”
Hàn Độ vẫn cười rất phong độ:” Không phải, còn có thêm quận quốc binh của Trường Sa, Ngô Quốc, gom đủ một vạn hai nghìn người không khó.”
Vân Lang chỉ chưa đầy hai nghìn quân đói rách phía dưới:” Vậy thì một vạn nữa đâu?”
“ Đang trên đường, dọc đường khả năng sẽ có đào binh, có điều thế nào số lượng cũng khá khả quan, một vạn hai hẳn là trong tầm tay.”
“ Trường Sa vương nay giam trong Vĩnh Hạng chắc là chết đói rồi, Ngô Quốc vương vì không chống nổi man tộc bị diệt quốc rồi chứ gì?”
Hàn Độ chắp tay:” Nhưng quân tốt của họ vẫn đắc lực, Vệ tướng quân là bậc danh tướng, chỉ cần chỉnh đốn một chút, luyện ra đối quân bách chiến đâu khó.”
Vân Lang rên rỉ trong lòng, đám quận quốc binh đến man nhân còn chẳng đánh nổi thì hi vọng gì chống được Hung Nô hung hãn.
“ Nay lương thảo, vũ khí, xa mã đều đã tới nơi, còn binh tốt chưa đủ không phải chuyện mạt tướng ảnh hưởng được, mạt tướng xin cáo từ.”
Vân Lang chẳng buồn tiễn chân, phẩy tay bảo hắn cút xéo cho sớm, ngồi sụp xuống ghế, càng nhìn đám quân tốt đứng xiêu vẹo phía dưới càng chán nản không biết phải bắt đầu từ đâu, rất lâu sau mới hỏi:” Các ngươi thấy sao?”
Lý Dũng tựa hồ chẳng hề giận dỗi, chắp tay bẩm báo:” Binh là luyện mà ra, đám người này tuy không có cơ sở, không có đấu chí, nhưng lại là binh tốt tản mạn không quan hệ phức tạp, mạt tướng thấy không quá tệ.”
Ồ, không tệ đâu, Vân Lang nhướng mắt:” Ngươi có luyện ra được không?”
Lý Thân bước tới:” Bệ hạ lần này muốn làm khó tướng quân, mạt tướng cho rằng bệ hạ nhầm rồi, với quan hệ của tướng quân với Trường Bình hầu, Quan Quân hầu, thêm vào quân tốt ở đất phong cũ của cha mạt tướng. Mạt tướng cho rằng ít nhất có bốn nguồn binh lực đáng tin cậy. Còn quân của Trường Sa quốc hiện như rắn mất đầu, lòng người hoảng loạn, chỉ cần tướng quân ân cần đối đãi, bọn họ quy thuận không khó.”
Vân Lang gật gù, bên cạnh có hai người hiểu binh sự làm y thấy yên tâm hơn nhiều, tuy y ở trong quân không ít, nhưng chủ yếu làm công tác văn thư quản lý, không hiểu chuyện luyện binh. Giờ bỏ đi được mối lo này, nhìn vấn đề ở góc độ khác, một đám quân sĩ tản mạn mà không ai cần, với một Vệ tướng quân tân nhiệm chưa có uy gì như y không phải là chuyện xấu.
Nếu như được cấp cho bắc quân hoặc nam quân, thậm chí là biên quân, muốn khuất phục được đám kiêu binh đó rất khó, làm không khéo có khi sinh loạn.
Nghĩ thế Vân Lang lấy lại tinh thần nhìn ba tên mạc liêu đứng đó há mồm không nói lên lời, lại lần nữa muốn đập đầu tự sát:” Nói gì đi chứ?”
Đông Phương Sóc trấn tĩnh lại nhanh nhất:” Tướng quân, Ngô Quốc binh cũng không phải vô dụng đâu, tại Ngô vương không biết dùng người thôi, nếu là quân Đan Dương do Lý Lăng huấn luyện, thắng bại khó lường.”
Lý Lăng mùa đông mới tới Đan Dương, tới nay mới sáu tháng, chỉ nửa năm mà luyện ra được tinh binh? Vân Lang không tin.
Ứng Tuyết Lâm tán đồng:” Ty chức cho rằng đó là ngoại viện tốt nhất của chúng ta bây giờ.”
“ Có phải chủ ý của Lý Cảm không?”
Tư Mã Thiên dù sao từng lên đất bắc tham gia chiến sự, đối chiến trận khá am hiểu:” Bệ hạ lệnh cho Lộ Bác Đức ở tây nam không được vọng động, Lý Lăng một lòng cầu chiến, nên đưa hắn tới hỗ trợ Ngô vương diệt nam man, tướng quân có biết xảy ra chuyện gì không?”
Vân Lang lại chẳng phải thích viết sử như hắn, quan tâm nhiều thế làm gì? Sao mà biết.
Tư Mã Thiên thở dài:” Lý Lăng suất lĩnh hai nghìn quân Đan Dương tới nước Ngô, khi đó đúng lúc Ngô vương đích thân dẫn quân đánh nam man bại trận, bệ hạ nổi giận cho rằng Ngô vương làm nhục quốc, cách trừ đất phong, quan lại, binh tướng đều bị hạ ba cấp, tuyên bố không được trọng dụng.”
“ Lý Lăng không may, vừa tới nơi chưa kịp trọng chấn Lý thị đã bị giáng ba cấp, từ giáo úy thành đô úy. Lý thị đúng là mệnh không tốt, Lý Quảng không có duyên với hầu tước, Lý Đương Hộ chiến tử, Lý Lăng mới khởi đầu đã kế thừa truyền thống xui xẻo rồi, đến cả bệ hạ khi hay biết cũng chỉ thở dài không muốn sửa lại ý chỉ nữa.”
Vân Lang miệng có giật, cứ nghĩ để Lý Lăng tránh xa đất bắc, đổi con đường khác, hắn sẽ không xui xẻo nữa, nào ngờ, kẻ xui xẻo thì đi tới đâu cũng xui xẻo.
Tên đó không chỉ hại mình còn hại người, Tư Mã Thiên về sau dính dáng một chút đã bị xẻo mất tiểu huynh đệ, tên đó tốt nhất nên tránh xa, đặc biệt là Tư Mã Thiên.