Do úy Tôn Đại Lộ của huyện Vĩnh An lần đầu tiên được gặp vị quan lớn như Vân Lang, huống hồ Vân Lang còn chính là chủ nhân của hắn, hắn dẫn năm trăm quân sĩ huyện Vĩnh An, vì kịp điểm danh mà đi ngày đi đêm tới chống đỡ thể diện cho hầu gia nhà mình.
Thấy đám quận binh Trường Sa đứng không ra đứng, hắn thấy có nghĩa vụ phải giúp đỡ hầu gia, thế là ưỡn ngực uy phong bước lên hô vang:” Do úy huyện Vĩnh An Tôn Đại Lộ cùng năm trăm chiến binh, tham kiến quân hầu.”
“ Tham kiến quân hầu.” Năm trăm người đồng thanh hô, lấy lại ít không khí cho giáo trường:
Vân Lang vẫy tay gọi, Tôn Đại Lộ hớn hở chạy vội lên đài cao quỳ xuống bái kiến.
Đó là một người trung niên vóc dáng tầm thước không có gì nổi bật, nếu cởi giáp da trên người đi thì không thể lẫn được với một nông phu bình thường, mặt đen đúa, tay đầy nốt chai, tư thế quỳ không tiêu chuẩn. Vân Lang thậm chí nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của hắn.
“ Lầy này xem như ngươi lấy thể diện cho ta rồi, đi đi, tiếp nhận năm trăm quân binh của Trường Sa, từ hôm nay trở đi, ngươi là khúc trưởng đầu tiên trong quân.”
Tôn Đại Lộ ngẩng đầu nhìn hầu gia đang cười với mình, lòng từng cơn kích động, đáp lớn:” Vâng.”
Nói cho cùng vẫn là chủ nhân nhà mình, cho dù thường ngày không tới huyện Vĩnh An, nhưng vẻn vẹn gặp nhau một lần, mình từ quan binh không chính thức đã thành khúc trưởng có nghìn bộ hạ rồi.
Thời khắc này Tôn Đại Lộ thấy mình không ngại gian khổ xua một đám nông phu đi ngày đi đêm là quyết sách anh minh nhất cuộc đời.
Vội vội vàng vàng xuống đài, Tôn Đại Lộ uy phong quát lệnh truân tướng của mình, yêu cầu họ nhất định phải chọn ra năm trăm người cường tráng nhất trong quân Trường Sa, nhập vào hàng ngũ.
Vân Lang thấy Tôn Đại Lộ làm việc đắc lực, quay sang Lý Dũng, Lý Thân:” Còn lại do các ngươi quản, sau này còn có quân nơi khác tới cứ xé lẻ ra chia vào các quân, nếu bệ hạ không phái tinh binh cho chúng ta thì chúng ta tự luyện ra hùng binh.”
“ Vâng.”
Lý Dũng, Lý Thân tỏ ra cực kỳ hưng phấn, là con cháu tướng môn lâu đời, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trong quân, lớn lên càng không rời cha mình nửa bước, cứ nghĩ rằng rồi tới ngày kế nghiệp tiên tổ, rạng danh dòng tộc.
Ngờ đâu một đêm từ con tử tướng thành con tội tù.
Cứ nghĩ đời này không còn cơ hội nữa, không ngờ phụ thân trước khi chết dùng tính mạng đổi cho một tiền đồ tốt.
Hai nghìn quân Trường Sa bị Tôn Đại Lộ, Lý Dũng, Lý Thân mau chóng phân chia hết, quân tốt bị dẫn hết đi, dưới đài chỉ còn mười lăm tên quan quân ngơ ngác như thú con lạc mẹ.
Đông Phương Sóc đi tới lấy ra một tập văn thư ném cho đám nha tướng của nước Trường Sa:” Tự tới Trung quân phủ báo danh.”
Ngay từ đầu Vân Lang đã không định nhận quan quân của người khác.
Hai nghìn năm trăm quân sĩ theo khúc trưởng của mình vào quân doanh dựng trước nghỉ ngơi, thế là dưới điểm tướng đài chỉ còn mảnh đất trống trải thê lương.
Cờ hắc hổ sau lưng bay phấp phới, còn Vân Lang thì mắt nhắm mắt mở.
Một loạt tiếng bước chân truyền vào tai, Vân Lang mở mắt ra, chỉ thấy một đội quân tốt mặc áo màu vàng đất giơ cao trường thương đi tới.
Đi trên cùng là một con ngựa, trên ngựa là một giáp sĩ, giáp che mặt hạ xuống, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thông qua thể hình gầy gò mà đoán đây chính là Lý Lăng.
Trang bị quá tệ, hai nghìn người chỉ có một bộ thiết giáp, hai mươi bộ giáp da.
Đông Phương Sóc chỉ đội ngũ đó:” So với đám người vừa rồi thì khá hơn nhiều, ít nhất biết xếp trận tới trước tướng đài.”
Vân Lang hừ một tiếng:” Ngươi cười nhạo ta đấy à?”
Đông Phương Sóc lắc đầu:” Tướng quân chớ giận, ty chức cho rằng không phải bệ hạ muốn hại ngài đâu, mà là hi vọng ngài luyện ra một đội hùng binh như Kỵ đô úy.”
“ Kỵ đô úy do Quan Quân hầu luyện ra không phải ta.” Vân Lang nghiêm túc nói:” Ta đảm bảo với ngươi, bệ hạ đang ở Trường Môn cung uống rượu, nghe Tùy Việt bẩm báo chuyện ở đây coi như trò cười.”
Ứng Tuyết Lâm cười vang:” Quân hầu có tài xoay vần càn khôn, ty chức cho rằng lần này không phải ngoại lệ.”
“Hả? Ngươi tin tưởng vào ta thật đấy.”
Ứng Tuyết Lâm vài dài:” Chốn hoang vu xuất hiện một Phú Quý thành phồn hoa, vùng biên viễn có Thụ Hàng thành ngày một hưng thịnh, trừ quân hầu ra, ai làm được việc ấy. Nay tình thế tuy tồi tệ, ti chức vẫn kiên trì cho rằng, chẳng qua lặp lại biến hóa quân hầu mang lại cho Phú Quý thành, Thụ Hàng thanh mà thôi.”
Lý Lăng ở dưới đài báo danh ba lần, Vân Lang không để ý.
Tư Mã Thiên đi tới:” Tướng quân, coi như nể mặt Lý Cảm tướng quân, đừng để thiếu niên đáng thương này khó xử, sau lưng hắn còn có hai nghìn thuộc hạ.”
Vân Lang phất tay, đám Tôn Đại Lộ, Lý Dũng, Lý Thân nhanh chóng tới chọn người.
Lý Lăng hai mắt đỏ hoe, hô lên:” Thúc phụ không cho Lý Lăng chút cơ hội nào sao?”
Đám người Ứng Tuyết Lâm không đành lòng, lui ra sau không nói nữa.
Vân Lang nhìn Lý Lăng, lạnh lùng nói:” Ta nhớ rằng đã chỉ cho ngươi một con đường sáng rồi.”
Lý Lăng quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn:” Nếu không thể quang tông diệu tổ, Lý Lăng chết không nhắm mắt, thúc phụ nếu muốn giải tán hai nghìn quân Đan Dương, xin hãy chém Lý Lăng trước.”
Ba người kia tuy ra lệnh, nhưng quân của Lý Lăng vẫn đứng nguyên tại chỗ, trường mâu cầm chắc trong tay không nhúc nhích.
Tôn Đại Lộ nổi giận, rút đao kề lên cổ Lý Lăng, chỉ cần Vân Lang gật đầu sẽ chặt bay đầu.
Lý Dũng, Lý Thân nhìn Lý Lăng quỳ ở đó khóc không thành tiếng đồng loạt quỳ xuống, không khỏi đau lòng, dù gì cũng là huynh đệ đồng tộc, Lý thị Lũng Tây đã trăm năm vinh quang không ngờ có ngày này.
“ Lên đây.” Vân Lang nổi giận quát:
Lý Lăng đẩy đao của Tôn Đại Lộ ra, đi lên đài, cởi mũ trụ, thiếu niên mười lăm tuổi gương mặt tuấn tú trắng trẻo ngày nào đã đen xạm, tay chân trở nên thô kệch, chứng tỏ năm tháng qua chịu khổ không ít.
Vân Lang cẩn thận lựa lời nói:” Ngươi có thể theo ta học thứ khác cũng có thể quang tôn diệu tổ, không nhất định phải lấy công danh trên lưng ngựa.”
Lý Lăng tuy nước mắt chảy dài, nhưng cực kỳ kiên định:” Lý thị mất vinh diệu ở đâu, phải lấy lại từ đó.”
“ Sự cố chấp của ngươi rất có khả năng đem tới họa diệt môn cho Lý thị, ngươi vẫn muốn cố chấp sao?”
Lý Lăng chắp tay:” Nếu không phong hầu, Lý thị cũng tan tành mây khói mà thôi.”
Cuối cùng Vân Lang cũng đành phải chấp nhận cho Lý Lăng dẫn hai nghìn quân Đan Dương gày gò đen đúa vào quân doanh.
Vân Lang ngồi một mình trên đài điểm tướng suốt một ngày, binh mã mười sáu hầu quốc chỉ tới có mười một, không gom đủ một vạn hai nghìn quân, vừa vặn một vạn mà thôi.
Quân tốt không tới hôm nay, cho dù mai tới thì Vân Lang cũng không nhận, sai kỳ hạn chưa bao giờ là một lỗi nhỏ, sai người báo cho Trung quân phủ xử lý, sau đó hạ lệnh đóng đại môn Phù Lệ cung lại.
Văn thư hải bộ của Trung quân phủ tức tốc phát ra, Vũ Lâm quân đang huấn luyện ở Thượng Lâm Uyển nhận lệnh không chút trậm chế xuất phát truy lùng đám đào binh kia.