Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 858 - Q6 - Chương 005: Nhà Giàu Tiêu Tiền.

Q6 - Chương 005: Nhà giàu tiêu tiền. Q6 - Chương 005: Nhà giàu tiêu tiền.

Lưu Triệt vẫn đang ngồi bên bàn cờ, nhàn nhã gõ quân cờ, Đổng Trọng Thư ngồi đối diện nhíu chặt mày.

Năm ngày qua Lưu Triệt đã đánh khắp trong quân vô địch thủ, có lẽ vì hắn có thiên phú cực cao ở môn này, hoặc là do không ai dám thắng hoàng đế, tóm lại là từ khi cờ tướng xuất hiện, Lưu Triệt là đệ nhất quốc thủ.

Hắn rất muốn tìm Vân Lang đánh một trận, xem xem thực lực của mình rốt cuộc có cao như thế không? Vừa nghĩ tới cái mặt đáng ghét của Vân Lang, hắn quyết định tìm người thông minh thực sự để thăm dò đã, không tới lúc đó mà thua thì xấu mặt.

Đổng Trọng Thư mới học cờ tướng hai ngày, ông ta do dự hồi lâu không đi cờ, Lưu Triệt càng đắc ý, chỉ cần dùng pháo lồng là có thể giết quân mình, vậy mà ông ta không nhìn ra, đang nghĩ cách bảo vệ quân xe.

Quả nhiên cuối cùng Đổng Trọng Thư vẫn đi xe tránh bị uy hiếp.

Lưu Triệt hài lòng đi cờ:” Chiếu tướng.”

Khuôn mặt vốn nhăn nheo của Đổng Trọng Thư càng thêm tội nghiệp, nhìn bàn cờ mấy lần buông xuôi:” Bệ hệ kỹ nghệ cao siêu, thần cam bái hạ phong.”

Lưu Triệt cười ha hả:” Tiên sinh thấy môn này thế nào?”

Đổng Trọng Thư lắc đầu:” Sát khí quá nặng, trái với đạo quân tử bình hòa, bệ hạ ngàn vạn lần đừng chìm đắm trong đó.”

Lưu Triệt không tán đồng:” Trẫm là bậc quốc quân, vốn phải cầm kiếm ba thước khai sáng thái bình cho vạn dân, đáng tiếc trẫm vô duyên với quân ngũ.”

“ Vân Lang là kẻ giỏi thao túng lòng người, môn này do y dựa vào sở thích bệ hạ làm ra, hẳn có toan tính, bệ hạ không thể không phòng.”

“ Vẻn vẹn một món đồ chơi sao có thể mê hoặc tâm trí trẫm, tiên sinh đánh giá y quá cao rồi. Chẳng qua là tiên sinh rộng lượng mới khiến y đắc ý thôi.”

Đổng Trọng Thư thở dài trong lòng, đại thế của Vân Lang đã thành rồi, nghĩ tới tòa khóa viện mình để cho Vân Lang trong Thái học, miệng ông ta đắng nghét, phảng phất nhìn thấy mình chết rồi, tòa khóa viện đó sẽ chật kín người Khoa kỹ Tây Bắc.

“ Tiên sinh cho rằng ở môn này trẫm đã có thể đấu với Vân Lang chưa?”

Đổng Trọng Thư xua tay:” Bệ hạ tuy trí kế siêu tuyệt, nhưng thời gian học còn ít, sao so được với người định ra quy tắc như Vân Lang?”

“ Trẫm cũng nghĩ thế, thời gian nữa hẵng nói. Nếu vậy lần phong thiện Thái Sơn này, tiên sinh có nguyện làm điển nghi không?”

Đổng Trọng Thư đứng lên vái thật sâu:” Lão thần tuy già yếu, vẫn có thể nghe bệ hạ sai bảo.”

“ Đại điển chiêu cáo thiên hạ không được phép có sai sót, trẫm đã xá miễn cho Triệu Vũ vào kinh, hi vọng tiên sinh đừng để ý thân phận ngục lại của hắn, cùng hắn chế định ra điền chương.” Lưu Triệt bỏ quân cờ xuống, nghiêm túc nói:” Thiên hạ cần có quy củ mới được, như thế mới yên lòng người hỗn độn. Đây là chuyện có lợi cho vạn dân, có lợi cho triều đình, tiên sinh vạn vạn lần chớ mang tạp niệm trong lòng.”

Đống Trọng Thư lần nữa thi lễ:” Lão thần đã hiểu nhất định sẽ triệu tập chí sĩ tài học khắp thiên hạ, lập ra điển chương lưu truyền muôn đời, không để bệ hạ thất vọng.”

Vốn Lưu Triệt định đợi khi đánh bại triệt để Hung Nô mới tới tế thiên, nhưng bây giờ quốc lực cường thịnh, quân sĩ như mây, Hung Nô chỉ còn đồ trong túi, hắn thấy tới lúc xác lập chính thống của thiên hạ này:” Tần thủy hoàng thống nhất thiên hạ, chỉ vì điển chương quá hà khắc mà tới Tần Nhị Thế đã mất, Đại Hán thay Tần định thiên hạ, trẫm kế thừa tiên tổ, nên cũng muốn để lại cho con cháu mót di sản, vậy hãy bắt đầu từ phong thiện Thái Sơn.”

“ Bệ hạ anh minh.”

“ Không thẹn với tổ tông là trẫm thấy mừng rồi, nào nào, ván vừa rồi tâm tư tiên sinh không ở môn này, giờ phải bỏ hết chuyện khác, để trẫm thử tư vị thất bại.”

Đổng Trọng Thư vui vẻ mà theo.

…………….. ……………….

Phù Lệ cung tất nhiên không có vải, có điều ở đây lại có không ít cây vải, tháng năm là lúc vải Lĩnh Nam vào mùa chín, vải ở Phù Lệ cung lại chẳng to hơn móng tay, Vân Lang hái một quả nếm thử là nhổ ngay.

Vải do Công Tôn Ngao trồng không khác gì độc dược.

Chỉ cần là cung uyển hoàng gia là khó tránh bốn chữ "thành cao hào sâu", cho dù đây chỉ là nơi giải trí thì cũng được xây như bảo lúy, đại quân tiến vào liền thành binh thành.

Cây vải vô dụng thì phải chặt, loại cây này đợi nghìn năm cũng chẳng ra trái ngọt.

Toàn bộ một vạn quân tiến vào Phù Lệ cung nhưng Vân Lang không lập tức tiến hành huấn luyện, mỗi ngày cho bọn họ đủ cái ăn, đợi thể chất cường trang hơn mới huấn luyện được.

Đám người đáng thương này không thể nào so với quân kinh thành, chỉ cần nhìn thân hình gầy khô như que củi là biết bọn họ chưa bao giờ có được một bữa no.

Hai nghìn quan Đan Dương do Lý Lăng mang tới tuy khá hơn một chút, đó là do hắn không tiếc tiền mua lương thực nuôi quân.

Lý thị Lũng Tây tuy danh giá, nhưng chẳng giàu có, nếu không phải Tào Tương cho tham gia bán cá mặn có ít tiền tài, Lý Lăng chẳng có được đội quân ốm đói này.

Còn với Vân Lang, từ vật tư lương thực, thậm chí là trang bị đều không thành vấn đề.

Một phong thư của y có thể điều từ kho lương của Trường Môn Cung tới lương thực đủ cho vạn người ăn, cùng với vải vóc chất cao như núi, cho dù là khải giáp thì quản sự Trường Môn cung cũng lấy danh nghĩa hàng cũ ủng hộ hai nghìn bộ.

Đám quân binh của hầu quốc, quận quốc kia không khác gì chuột sa chỉnh gạo, suốt ngày ăn ngon mặt đẹp chẳng có việc gì làm nằm vỗ béo.

Lý Lăng, Lý Dũng, Lý Thần cùng với Tôn Đại Lộ ngày đêm nghiên cứu sau khi vỗ béo đám người này xong phải huấn luyện chiến đấu ra sao.

Còn Vân Lang, Đông Phương Sóc, Ứng Tuyết Lâm, Tư Mã Thiên thì cân nhắc đại điển phong thiện, làm sao đưa học thuyết Khoa kỹ Tây Bắc vào đại điển này là chuyện làm Vân Lang đau đầu thực sự.

“ Vệ tướng quân có lệnh, người không liên quan không được vào.”

Lý Cảm cùng với Tào Tương cùng nhau tới Phù Lệ cung bị quân sĩ ngăn lại, Tào Tương ngoáy lỗ tai:” Chúng ta về thôi, câu này ta nghe quen tai lắm.”

Bên trong kia có ba đứa vãn bối Lý thị, Lý Cảm sao chịu rời đi dễ dàng như thế:” Hai huynh đệ chúng ta sao có thể coi là người không liên quan.”

Tào tương thở dài, đợi nghe vệ sĩ trả lời.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, vệ sĩ lớn tiếng nói:” Vệ tướng quân nói, người không liên quan chính là hai vị quân hầu.”

Tào Tương cười ha hả, sai xa phu quay đầu ngựa về Dương Lăng ấp.

Lý Cảm tức giận:” Sao ngươi chưa nói gì mà đã đi rồi?”

“ Gia gia đã thành người không liên quan rồi, không đi còn làm gì? Gần đây người nói câu này ngày một nhiều, đó là một loại bệnh cần chữa trị, nếu để bệnh tình lan đi, lão tử sớm muộn biến thành người không liên quan. Hay là chúng ta tới chỗ Khứ Bệnh.”

Lý Cảm không hiểu:” Chỗ Khứ Bệnh có gì hay, bên trong đều là quân binh cũ, giờ đang là lúc họ thoải mái khoái hoạt nhất, muốn xem diễn võ phải ba tháng nữa.”

“ Cứ đi là biết.”

….

“ Vân Lang phong tỏa Phù Lệ cung làm cái gì?” Lưu Triệt đặt bút đỏ xuống hỏi:

“ Theo Tú Y sứ giả bảo về, Vệ tướng quân đang tăng cường thể chất của tướng sĩ, đám quân tốt đó hiện giờ suốt ngày chỉ ăn với ngủ, chẳng làm gì hết.”

“ Y dám lãng phí quân lương của trẫm thế sao?”

“ Bẩm bệ hạ, quân lương lĩnh từ Trung quân phủ chưa đụng vào, Vệ tướng quân dùng lương thực cũ của Trường Môn cung.”

Lưu Triệt muốn đạp Tùy Việt một cái:” Còn không phải là lương thực của trẫm hay sao?”

Tùy Việt sao không biết thói thích đánh người của hoàng đế, mau mắn nói:” Bệ hạ, đều bỏ tiền mua, ngoài lương thực, những kẻ đó còn có rất nhiều thịt với cả cá muối đắt đỏ.”

Lưu Triệt nghe thế mới gật gù cười:” Đó là cái lợi của người có tiền, Vân Lang coi trọng tiền tài, đến khi dùng tiền luôn rộng rãi.”

“ Không phải đâu ạ, Vệ tướng quân không trực tiếp bỏ tiền, mà bán một thứ gọi là trái phiếu chiến tranh gì đó cho thương cổ. Chỉ cần thưởng cổ ủng hộ chi phí luyện binh, sau này chiến đấu sẽ ưu tiên cung cấp vật tư cho thương cổ.”

Tên khốn lại bày trò rồi, Lưu Triệt nghiến răng mấy cái rồi hồ nghi nhìn Tùy Việt:” Có người chịu mua à?”

Tùy Việt lấy trong lòng ra một cái thẻ đồng tạo hình đẹp đẽ:” Cái này giá một nghìn.”

Lưu Triệt nhìn trái nhìn phải chẳng có gì lạ:” Thứ này mà những một nghìn à?”

“ Vâng ạ, là một nghìn Vân tiền, không bán lẻ, mỗi lần bán mười chiếc.”

Lưu Triệt trầm ngầm rất lâu rồi sai người gọi Tang Hoằng Dương tới.

Bình Luận (0)
Comment