Tang Hoằng Dương vội vội vàng vàng chạy tới nơi, chưa kịp nói gì thì một thẻ đồng ném vào tay.
“ Thế này là sao?”
Tang Hoằng Dương không hề bất ngờ, cúi đầu bẩm báo:” Vệ tướng quân đã bán ra một vạn thẻ đồng, trong đó bốn thành dùng mua vũ khí, bốn thành dùng mua chiến mã, hai thành mua lương thực, vải vóc.”
Lưu Triệt vỗ bàn:” Thế vũ khí được phân phối đâu?”
“ Bẩm bệ hạ, vũ khí phân phối cho quân quận quốc, hầu quốc là loại ba, Vệ tướng quân nói dùng quen vũ khí loại một rồi, đem vũ khí trả về, thêm tiền đối vũ khí loại một.” Tang Hoằng Dương lấy trong ống tay áo ra một cuốn sổ giao Tùy Việt để Tùy Việt giao hoàng đế:
“ Vì sao không bẩm báo cho trẫm?”
Tang Hoằng Dương ngạc nhiên:” Thần viết tấu chương, bệ hạ đã phê chuẩn rồi, thần mới cho phép Vệ tướng quân thao tác, nếu không thần dù gan to bằng trời cũng nào dám.”
Lưu Triệt sai Tùy Việt đi lấy văn thư lưu trữ, vỗ đầu nói:” Khanh thấy chuyện này có được không?”
“ Chuyện này không phải là chưa tiền lệ, loạn bảy nước thời tiên đế đã dùng một lần, tiên đế dùng tiền tài Vô Diêm thị bình loạn, sau chiến loạn cho Vô Diêm thị đặc quyền, khiến Vô Diêm thị trong hai năm thành tiền gia lớn nhất thiên hạ.”
“ Hừ, chiến lợi phẩm là của trẫm, Vân Lang lấy gì ra trả tiền cho thương cổ, nếu là hình thức vay tiền thì phải trả lãi, chẳng lẽ y định lấy tiền của trẫm trong tương lai trả cho chúng?” Lưu Triệt bất mãn:
“ Bệ hạ, Vệ tướng quân cho thương cổ đi theo quân.”
“ Là sao?”
“ Thần đã hỏi chuyện Vệ tướng quân, lần này Vân hầu xuất kích ở Hà Tây, Hà Tây tuy đã sát nhập vào bản đồ Đại Hán ta, nhưng chưa thực sự chiếm lĩnh nơi này, thống trị vùng đất rộng lớn đó vẫn là phú hộ người Khương, Hung Nô. Vệ tướng quân cho rằng, chỉ khi nào mà ý chỉ của bệ hạ tới được từng bách tính, nơi đó mới thuộc về quốc triều. Những lời đó thuyết phục vi thần, vì thế thần mới viết tấu dâng bệ hạ, bên trong đã trình bày chi tiết.”
Lưu Triệt trầm mặc không nói, Tang Hoằng Dương nghĩ hoàng đế đã phê duyệt thì phải biết rồi, sao lại có dáng vẻ như nghe lần đầu.
Tùy Việt vội vàng quay về, tay cầm một cái hộp gỗ, xé phong ấn ra, mở hộp giao tấu chương cho hoàng đế.
Lưu Triệt không có tâm tình xem nội dung, lật tới cuối cùng, có chữ chuẩn lớn màu đỏ, khỏi cần kiểm tra, hắn biết đó là do mình viết, lạnh lùng nói:” Lui đi.”
Tang Hoằng Dương mang theo một bụng nghi vấn rời đi.
Tùy Việt chỉ muốn bỏ chạy, vì sắc mặt hoàng đế ngày càng khó coi, có dấu hiệu muốn đánh người, nhưng phận sự ở đó, hắn chạy sao được.
Tấu chương là do chính mình phê duyệt, chữ do chính mình viết, Lưu Triệt dám khẳng định, nhưng khi đó trong đầu toàn là xe pháo mã, mà tên tấu chương là ( Hầu quốc quân, quân quốc quân thay đổi vũ khí tam đẳng), loại chuyện vặt vãnh này chẳng cần đọc kỹ làm gì, mỗi ngày hắn phê duyệt không biết bao tấu chương, cho nên nhất thời ...
Nếu Lưu Triệt mà biết trong tấu chương không đáng nói đó lại có cả phương án thay đổi vũ khí liên quan tới Vân Lang, thế nào cũng xem kỹ. Cho dù cuối cùng hắn có tán đồng đi chăng nữa cũng sẽ có phương án giám sát kèm theo.
Cứ nghĩ tới dưới tình hình không bị bất kỳ giám sát nào Vân Lang thay vũ khí cho một vạn quân tốt, lòng lạnh toát, may mà lần này không có chuyện gì, nhưng lần sau thì sao?
Có phải là y hiến lên cờ tướng đã tính toán tới tận bước này rồi không?
Lưu Triệt lập tức loại bỏ ý nghĩ đó, đây là chuyện không thể, khả năng thành công gần như không có.
Thế nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, Lưu Triệt tự nhận cần cù, nhất là phê duyệt tấu chương chưa bao giờ lơ là, trước kia tấu chương chưa viết bằng giấy, mỗi ngày phê duyệt năm trăm cân thẻ trúc, chưa bao giờ có vấn đề, rốt cuộc là có chuyện gì?
Chuyện này không ai giúp được Lưu Triệt hết, vì đó là lỗi của hắn.
Suốt mười ngày trời Lưu Triệt không gặp bất kỳ ai, quên ăn quên ngủ xem lại toàn bộ tấu chương mình phê duyệt trong ba tháng qua. Trong đó có tới bốn bảy tấu chương được phê duyệt không phù hợp với tâm ý của hắn, thậm chí có hơn mười chuyện nghiêm trọng hơn cả chuyện của Vân Lang.
Lưu Triệt kinh hoàng nhận ra, nếu như mình tiếp tục xem lại tấu chương phê duyệt, trời mới biết còn bao nhiêu sai lầm chưa bị phát hiện.
Hắn bắt đầu nhớ Công Tông Hoằng.
Mặc dù ông già đó mình bảo sao nghe vậy, bị người đời gọi là con dấu sống, nhưng ông ta luôn đọc lại tấu chương mình phê duyệt, tìm ra sơ hở tấu lên.
Từ khi Lý Thái thay thế Công Tôn Hoằng thì chức vị tể tướng đã hoàn toàn là đồ trưng bày, ba vị trí trưởng sử ở tể tướng phủ cũng bỏ trống, ý chỉ đều do hắn trực tiếp phát ra không qua tể tướng phủ nữa.
Lưu Triệt kiêu ngạo cho rằng, quyết định của mình là tốt nhất, quan viên có lẽ vì lòng tham, vì tình riêng, làm ra chuyện bất lợi cho giang sơn, còn hắn thì không, vì hắn chính là quốc gia này, hai mà một.
Chỉ có hắn mới dùng thái độ chuyên chú nhất đối đãi với quốc gia này.
Lưu Triệt không cho rằng mình sai, quyền lực càng tập trung thì càng hữu hiệu.
Vì thế mỗi ngày hắn làm việc tới tận khuya, không chỉ xử lý công việc mới, còn sửa lại sai lầm trước kia.
Đã lâu lắm rồi hắn không đụng tới bàn cờ nữa, hắn gần như quên mất thứ đó, với hắn mà nói, trước mặt giang sơn xã tắc, mọi hưởng thụ chỉ là mây khói mà thôi.
…………….. …………………….
Đám người ăn uống phè phỡn cuối cùng đã hối hận, khi bọn họ cho rằng mỗi ngày được ăn uống thịnh soạn là chuyện đương nhiên thì tập huấn liền bắt đầu.
Đại gia binh pháp mà Lý Lăng thích nhất là Ngô Khởi.
Mà thủ đoạn đắc ý nhất của Ngô Khởi là huấn luyện ra được quân Ngụy Vũ, chính là đội quân cùng ông ta trải qua bảy mươi hai chiến dịch lớn nhỏ, trong đó có hơn sáu tư trận sinh tử, chưa từng một lần nếm trải thất bại.
Chính ông ta công phá thiên hạ hùng quan Hàm Cốc, mà sau ông ta, không ai vượt qua được nửa bước.
Lý Lăng còn nhỏ, nên hắn không có khả năng sửa chữa cách luyện binh của Ngô Khởi, hắn chỉ có thể nhìn mèo vẽ hổ.
Điều kiện Ngô Khởi chọn quân là, binh sĩ phải mặc được ba tầng trọng giáp, tay cầm trường kích, hông đeo kiếm, lưng đeo tên nỏ, đồng thời có ba ngày quân lương, nửa ngày hành quân cấp tốc một trăm dặm.
Lý Lăng chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn đó luyện quân, bị Vân Lang cho ăn một trận roi nhớ đời.
Vân Lang không định huấn luyện quân đặc chủng, y chỉ cần một vạn quân tốt đúng tiêu chuẩn, trong hỗn chiến quy mô lớn, chiến lực cá nhân không đủ ảnh hưởng tới trận chiến.
Sau khi bốn người Lý Lăng nghiên cứu kỹ càng nhận định số nông phu này không có khả năng luyện thành kỵ binh, bởi thế bộ binh trọng giáp là lựa chọn duy nhất.
Vậy nên khi đại môn Phù Lệ cung được mở ra, một đám quân tốt mình trần chạy ra, chạy tới bên Vị Thủy, vác một tảng đá bốn mươi cân chạy về.
Vân Lang lại thấy công sự thành phòng của Phù Lệ cung chưa đủ vững, y muốn nâng cao tường thành, mở rộng hào, trong tay y lại có hơn một vạn nam tử ăn no, nếu suốt ngày chỉ ở giáo trường dậm chân thì lỗ quá.
Cành trúc, rơm rạ, lau sậy, tơ rách, những thứ này trộn với hỗn hợp vôi sống tôi lên, dùng chùy lớn nện chặt sẽ liền thành một khố bền chắc.
Vân Lang từng thấy Thống Vạn thành của Hách Liên Bột Bột rồi, một tòa thành trong gió cát tồn tại hơn một nghìn sáu trăm năm, đáng học hỏi.
Đám quân tốt chỉ phụ trách vác đá về, còn xây thành không cần quản, Vân Lang lợi dụng quyền lực Vệ tướng quân, trưng dụng sáu nghìn lao dịch.
Đối tượng tất nhiên là bách tính Thượng Lâm Uyển rồi, vì ở ngay trước cổng nhà mà lại, thế là y dễ dàng kiếm được sáu nghìn người.
Sáu nghìn người, chỉ cần một tờ thủ lệnh của y phát ra mà thôi, thậm chí chẳng tốn một đồng.
Đó là quyền lực, chẳng trách khiến người ta si mê.