Lý Cảm và Tào Tương cuối cùng cũng không bị coi là người không liên quan nữa, sau khi vào Phù Lệ cung, kinh ngạc phát hiện nơi cỏ cây rậm rạp bây giờ trụi lủi tới ngọn cỏ cũng không còn.
“ Cây đâu rồi?”
“ Làm củi rồi.”
Tháng sáu mặt trời cực gắt, mà sân rộng ở Phù Lệ cung không có bất kỳ chỗ tránh nắng nào, Tào Tương phải dùng quạt che trên đầu, nhìn Vân Lang cầm roi đi qua đi lại dưới mái hiên:” Lý Lăng tới chỗ ngươi hơn một tháng mà ăn tám trận roi, mẫu thân, tổ mẫu hắn chạy tới cầu xin ta và A Cảm, bảo ngươi đừng hành hạ hắn nữa.”
“ Mỗi đứa bé phải có cách dạy dỗ khác nhau, Hoắc Quang không cần đánh mắng, nó tự học, Trương An Thế phải mắng thường xuyên, còn nhi tử ngươi lại là đứa tự ái, nếu ta mà đánh nó, ngươi có tin nó tự tử không? Lý Lăng trong thì kiên cường, thực tế là đứa thiếu kiên định nhất, suy nghĩ quá nhiều, ta dùng roi đánh cho hắn bớt nghĩ đi.”
Tào Tương há hốc mồm:” Ngươi không sợ hắn học con ta à?”
Vân Lang không thèm trả lời luôn, đi pha một ấm trà mát, dù sao bằng hữu tới, phải tiếp đãi tử tế.
Lý Cảm kiểm tra thương tích trên người Lý Lăng, không nói gì cả, nay trong bốn tướng lĩnh dưới trướng Vân Lang có ba người Lý thị, bảo y không coi trọng họ thì trái lương tâm rồi.
“ Ngươi cũng từ Vũ Lâm vệ mà ra, huấn luyện quân tốt ra sao ngươi tự có chừng mực, ta không nói nữa. Ngươi thấy tiền lực Lý Lăng thế nào, ta ít tiếp xúc với nó không biết, nay cả gia tộc chỉ trông cậy vào nó nữa mà thôi.”
Vân Lang nghiêm túc nói:” Nếu nó thoát được kiếp nạn, thành tựu sẽ có hơn ngươi.”
Lý Cảm nghe thế sáng mắt:” Vậy thì đánh đi, đánh mạnh vào, vạn sự có ta gánh.”
Tào Tương cũng muốn nói câu tương tự, há mồm nửa ngày trời, cuối cùng vì Tào Tín là con hắn, nên không nói ra được, mà ưu sầu nói:” Dương Lợi có thai rồi.”
“ A, ngươi giỏi thật đấy.”
Vân Lang cảm thán, chuyện này còn nói được gì nữa đây, con của Dương Lợi sinh ra tất nhiên sẽ thành tông chủ Tào thị rồi, giống như Tào Tương, ốm dặt ốm ốm dẹo mà vẫn là làm Bình Dương hầu, cha hắn đâu phải chỉ có mỗi mình hắn là nhi tử, nhưng mẫu thân hắn là Trưởng công chúa.
Hoàng gia gả công chúa kỳ thực là một âm mưu, làm loãng huyết mạch các gia tộc khác.
“ Để ta tính xem, mẫu thân ngươi mang huyết thống hoàng gia, có nghĩa là ngươi có nửa huyết mạch hoàng gia, rồi ngươi lại cưới Trưởng công chúa nữa, con của Dương Lợi mang huyết mạch hoàng gia càng đậm hơn huyết mạch Tào thì. Nếu con ngươi lại tiếp tục cưới công chúa ... Ha ha ha ... Vài ba đời nữa, con cháu Tào thị thành huyết mạch hoàng tộc rồi.” Vân Lang bất lương chia rẽ:
Tào Tương cười lạnh:” Ngươi cưới Tống Kiều, huyết mạch Vân Triết một nửa là của Tống gia, Vân Triết lại cưới khuê nữ nhà khác, con cháu sinh ra có mấy phần của Vân thị hả? Trừ khi ngươi cho Vân Âm cưới Vân Triết, nếu không huyết mạch loãng đi là khó tránh. Xảo biện trước mặt lão tử à, mơ đi, lão tử thông minh lắm.”
Lý Cảm giơ ngón cái, thấy Tào Tương thật thông minh, không bị miệng lưỡi rắn độc của Vân Lang lừa gạt.
Trời quá nóng, nhưng quan sảnh của Vân Lang vốn là cung uyển hoàng gia, nên vô cùng cao lớn thoáng đãng, chỉ cần mở hết cửa ra là có gió thổi lồng lộng, thời tiết rất thích hợp uống rượu nho ướp đá.
Có thể thoải mái uống rượu trong quân, đó là cái hay của chức vị này.
Trước kia bị người ta tiết chế, uống ngụm rượu cũng phải lén lén lút lút, giờ hay rồi, y thành thống chế tối cao của quân đội này, quân lệnh với y là vô hiệu.
Bọn họ ngồi trong quan sảnh uống rượu, đám tướng giáo thì đứng ngoài trời nắng, giám sát quân tốt vác từng tảng đá lớn về.
Dù Lý Lăng mới hôm qua ăn một trận đòn cũng vẫn phải ra ngoài trời.
Lý Cảm nhìn tường cung đang không ngừng được xây cao lên lấy làm lạ:” A Lang, ngươi làm thế để làm gì?”
Vân Lang uống một ngụm rượu:” Các ngươi không thấy khi đại nạn giáng xuống có một tòa thành kiên cố là chuyện hạnh phúc à? Trường An bây giờ khiến ta có cảm giác bất an, nên ta thấy xây phủ Vệ tướng quân kiên cố cao lớn một chút, có phòng trước vẫn hơn.”
Tào Tương trố mắt:” Ngươi thấy Trường An không an toàn à? Ở chỗ nào?”
“ Chỉ cần nhìn thấy nô lệ là ta thấy nguy cơ rất cao.” Chuyện này không thể trách Vân Lang lo xa, tất cả tác phẩm phim ảnh liên quan tới nô lệ mà y từng xem đều là những cuộc khởi nghĩa nô lệ cả, bất kể thành hay không, luôn luôn có một vụ thanh trừng đẫm máu:
“ Ngươi quá lo rồi, bây giờ bọn chúng rất nghe lời, cũng đã ban bố pháp lệnh quản lý nô lệ, không cho chủ nhân bạc đãi nô lệ. Nhiều nhánh phụ của Tào thị được ta lệnh bỏ còng cho nô lệ, thậm chí còn hảo tâm hôn phối cho họ.” Tào Tương thấy Vân Lang lo xa quá mức:” Theo ta thấy chuyện này sẽ thành xu thế, vài ba năm nữa các nhà sẽ làm thế. Còn những nô lệ tinh tráng nhất bị bệ hạ phái đi đục Thục đạo, quản sự trong nhà ta nói, hai nghìn nô lệ đi đục Thục đạo, tử thương bốn thành.”
“ Sao chết nhiều thế?”
“ Sao lại không? Thục đạo này được đục men theo sạn đạo, đầu là trời, dưới chân là vách núi, nô lệ buộc thừng treo mình trên vách đá, đục đường giữa lưng chừng núi, dây thừng mà mòn là rơi xuống. Không những thế trong núi hổ báo hoành hành, lại thêm ẩm thấp mưa nhiều, người đất bắc không quen khí hậu, chết càng tợn.” Tào Tương thở ngắn than dài:
“ Giờ giá nô lệ cao chót vót rồi, nhất là nô lệ Hung Nô chịu khổ cực càng quý. Ai cũng muốn trông cậy vào bọn chúng làm việc, cho nên giống gia súc, cho thêm thức ăn là chuyện tất nhiên.”
Dù thế nào, chuyện này càng nghe càng nhắc tới càng thấy tội lỗi, thôi thì không biết không có tội, Vân Lang nâng chén mời Tào Tương, Lý Cảm lảng sang chuyện khác, còn chuyện xây dựng lại Phù Lệ cung thì y không có ý thay đổi.
Tiễn hai người kia đi rồi, Vân Lang ngồi trong quan sảnh nhìn Lý Lăng và đám quan quân quất quân tốt kêu đau đớn liên hồi.
Cảnh này y sớm quen rồi.
Khi mới tới Trường An, chứng kiến cảnh tượng như vậy, y thấy rất bất nhân, rất tàn nhẫn, giờ y lại thấy đó là chuyện đương nhiên.
Quân đội vốn là cơ cấu bạo lực mà, làm cái việc không phải ngươi chết thì ta chết, nói lý lẽ ở nơi này mới là bất công lớn nhất.
Đời sau sở dĩ chú trọng các loại quyền lực của con người vì vật chất dư thừa, mạng người trở nên quý giá. Điều này giống thái độ đối xử với nô lệ, cái gì quý thì sẽ có rất nhiều biện pháp bảo hộ. Nếu là lúc chiến tranh, đói kém, mạng người lại không khác gì rác rưởi.
Bởi thế đừng nghèo, ngàn vạn lần đừng nghèo, nghèo chính là nguồn gốc tội lỗi của thế giới này.