Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 861 - Q6 - Chương 008: Lưu Triệt Đáng Thương.

Q6 - Chương 008: Lưu Triệt đáng thương. Q6 - Chương 008: Lưu Triệt đáng thương.

Một buổi sáng mỹ hảo luôn khiến mọi người có tâm tình tốt đẹp, tâm tình Lưu Triệt lại tồi tệ vô cùng, liên tục thức đêm kiểm tra tấu chương của mình, không chỉ mệt mỏi mà mỗi lần phát hiện ra sai lầm, mà còn là sai lầm vì bản thân lười nhác mà ra khiến hắn vô cùng thống khổ.

Vì những sai lầm đó đã gây ra tổn thất đang gặm nhấm giang sơn châu báu của hắn.

“ Đây là chuyện vốn có thể tránh được ...”

Cháo nhân sâm mùi vị chẳng ngon, Lưu Triệt vẫn ăn từng thìa một, lúc này hắn cần tinh lực hơn bất kỳ khi nào.

“ Trước kia thiếp rất ghét bệ hạ xem ca vũ, giờ hi vọng bệ hạ có thể đi xem ca vũ.” A Kiều nhìn hai mắt đầy tơ máu của Lưu Triệt mà thở dài:” Thiếp đã chuẩn bị rất nhiều băng ở ngoài cho bệ hạ dễ ngủ, bệ hạ ăn xong ra ao sen đi dạo, sau đó về ngủ một giấc dưỡng sức mới là quan trọng nhất. Cứ dùng nhân sâm chống đỡ thân thể thế này không phải kế lâu dài.”

Lưu Triệt trầm mặc không nói, A Kiều thấy hắn ăn hết cưỡng chế kéo hắn lên, Lưu Triệt chưa đứng thẳng đã thấy đầu choáng váng, lảo đảo dựa vào người A Kiều một lúc mới đứng vững được, mắt nhìn ra ngoài, bất ngờ thốt lên:” Sen nở từ bao giờ vậy?”

Từ khi Trường Môn cung có ao sen, mỗi năm khi sen nở Lưu Triệt thường tới đây ở một thời gian, hắn thích nhìn từng đóa từng sen nở ra, không ngờ mình vùi đầu phê duyệt tấu chương quên hết.

A Kiều thương hại vô cùng, ôn nhu nói:” Thế nên mới bảo bệ hạ ra ngoài đi dạo, nếu không sen chẳng mấy chốc lại tàn.”

Lưu Triệt đi ra cửa sở, kéo rèm lên, gió thổi mang theo từng làn hương sen thầm vào da thịt, quá lâu không ra ngoài, không khí trong lành kết hợp cháo nhân sâm khiến hắn sảng khoái tinh thần:” Chúng ta đi chèo thuyền đi.”

A Kiều phấn chấn:” Chỉ chúng ta?”

Lưu Triệt nhìn bốn phía có chút khó chịu:” Cần những loại dơ dáy làm gì?”

Nói rồi sải bước như sao băng ra ngoài, A Kiều vội vàng nhấc váy đi theo, từ sau khi thành thân, bọn họ chưa bao giờ đơn độc chèo thuyền.

Thuyền ở bên ao, thấy hoàng đế bước xuống, chiếc thuyền chòng chành khiến trái tim Tùy Việt như bị bóp chặt, vẫy tay một cái, bốn phía ao sen xuất hiện vô số thị vệ bơi giỏi. Mặc dù hoàng đế lệnh không được ai đi theo, nhưng loại mệnh lệnh này Tùy Việt chưa bao giờ nghe.

A Kiều nghịch ngợm nhảy một phát xuống thuyền, Lưu Triệt phải bám vào mép thuyền mới ngồi vững, khiến nàng cười vui vẻ, còn Tùy Việt muốn xông vào băm vằm nàng thành muôn mảnh.

Hoàng đế tất nhiên là không biết chèo thuyền, háo thắng chèo vài cái, thấy thuyền dưới sự điều khiển của mình xoay vòng tại chỗ, đành giao nhiệm vụ chèo thuyền cho A Kiều.

A Kiều nhẹ nhàng khua mái chèo, chiếc thuyền đi thẳng ra giữa ao hết sức thuần thục.

Lưu Triệt dựa vào mạn thuyền nhắm mắt dưỡng thần, mũi toàn mùi thơm hoa sen, hắn rất muốn vươn tay hái, nhớ tới cán hoa có gai nên vội thu tay lại.

“ Bệ hạ ngủ một lát đi, thiếp hát cho bệ hạ nghe.”

Lưu Triệt ừm một tiếng, hai tay đan trước ngực, hắn thực sự mệt lắm rồi, mắt vừa khép lại liền khó lòng mở ra.

Từng nhớ khê đình chập tối,

Say khướt trở về quên lối.

Hết hứng mải quay thuyền,

Lạc giữa đầm sen len lỏi.

Chèo vội,

Chèo vội,

Kinh động bầy cò bay rối.

Giọng A Kiều rất tốt, hát tuy không hay, khúc từ có vận vị, hát ra nghe có đặc sắc riêng:

“ Khê Đình ở đâu, nàng tới bao giờ?”

A Kiều thở dài:” Thiếp đã tới đâu, có điều Khê Đình ở bên cạnh Thái học, nơi đó có mảnh đất trũng, quanh năm sình lầy, Tào Tương liền dẫn nước Vị Thủy vào biến thành hồ không nhỏ, vài năm qua đã thành một trong số thịnh cảnh của Thượng Lâm Uyển, thường có tao nhân mặc khách tới ngâm thơ làm phú, rất phong nhã. Thiếp sớm muốn tới đó, nhưng không lúc nào rảnh, uổng phí cảnh đẹp.”

“ Khúc từ rất hay, ai làm thế?”

“ Tào Tương làm, ghi lại chuyện hắn cùng đám Khứ Bệnh du ngoạn Khê Đình, thiếp thân thấy không tệ nên chuyển thành bài hát. Vốn định đợi khi nào bệ hạ tới Khê Đình hát lên làm bệ hạ giật mình.”

Lưu Triệt nhắm mắt làu bàu:” Trẫm mỗi ngày chăm chỉ chính sự, chúng sống thật khoái hoạt.”

“ Người ta làm việc xong tất nhiên có thể tiêu diêu, bệ hạ chẳng bao giờ xong việc. Thiếp chẳng khuyên bệ hạ nghỉ ngơi nữa, nói cũng vô ích, trên vai bệ hạ gánh cả giang sơn, bệ hạ nhàn nhã thì thiên hạ gặp tai ương.”

Lưu Triệt không trả lời, điều chỉnh tư thế, ánh mặt trời buổi sáng ấm áp, làm hắn lười nhác, không có chút tinh thần nào.

Nghe tiếng hơi thở đều đặn của Lưu Triệt, động tác của A Kiều càng thêm nhẹ nhàng, nàng chợt thấy hắn thật đáng thương.

…………… ………………..

Kim Nhật Đê cũng có cảm giác mình đáng thương, vừa đọc xong một cuốn sách, cẩn thận gập lại, đó là cuốn ( Nông học khảo) mà hắn đã đọc tới hai lần, kiểm tra mép sách không bị quăn mới cất lên giá.

Nhìn tàng thư nhiều như mây của Vân thị, Kim Nhật Đe hận không thể mỗi ngày ăn ở luôn tại nơi này, thậm chí chết già ở nơi này.

Xem mỗi cuốn sách, tầm nhìn của hắn lại mở ra thêm một phần, lại thống hận mình ở man hoang lãng phí thêm một phần.

Khi hắn đang tựa vào cửa sổ cảm khái thì có một đám trẻ con như bị điên đuổi con hổ lớn chạy qua, tiếng cười bọn chúng trong trẻo như thế, làm chuông gió treo dưới mái hiên cũng khoan khoái hưởng ứng.

Kim Nhật Đế vô cùng hâm mộ những đứa bé này, vì chúng có thể quang minh chính đại ngồi trong thư phòng canh gác nghiêm ngặt, nghe tiên sinh tốt nhất trên đời giảng bài, còn hắn chỉ có thể ở thư phòng sơ cấp nhất, dù có nghi hoặc không biết thỉnh giáo ai.

Rất nhiều lần cách ao sen nhìn những đứa bé đó lơ đễnh nghe Vân Lang giảng bài, hắn hận không thể thay thế chúng.

Nghĩ tới đó Kim Nhật Đê thở dài, nhìn cuốn toàn học trên giá, đó là cuốn sách giá trị nhất trong thư phòng, là học vấn thực sự của Khoa kỹ Tây Bắc, nhưng không có người dẫn dắt, đọc cũng chẳng hiểu.

Hắn vẫn nhớ lời Vân Lang nói.

“ Thời gian học tập tốt nhất ngươi học cách chăn dê cưỡi ngựa rồi, giờ đã bỏ lỡ, tuổi đã lớn, không học được nữa, dù cố học hiệu quả cũng không tốt, cơ bản là không dùng được, chỉ cần hiểu đại khái là đủ.”

Mới đầu hắn không phục, không biết bao lần lấy cuốn sách đó xem, chỉ là đúng như Vân Lang nói, xem không hiểu, trong đó toàn là ký hiệu kỳ quái. Hắn cho rằng Vân Lang cố ý, y không muốn học vấn Khoa kỹ Tây Bắc hoàn toàn truyền bá ra ngoài, nên chuyên môn đặt ra ngưỡng cửa này.

Chính ngưỡng cửa đó khiến Kim Nhật Đê một lòng cầu học bị chắn đứng bên ngoài, không tiến được nửa bước.

Lưu Triệt cuối cùng đã có thời gian cưỡi ngựa, Kim Nhật Đê đợi cơ hội này rất lâu.

Tuấn mã thông thường tính khí không tốt, nhất là những con tuấn mã mà Lưu Triệt sở hữu thì càng trong ngàn con chọn lấy một, dùng vào chiến trận giết địch rất tuyệt vời. Nhưng dùng vào dã ngoại thì hậu quả nghiêm trọng, tuấn mã chưa thiến sao chấp nhận đám ngựa thiến bao quanh, nên cắn xé dẫm đạp đồn loại là chuyện thường.

Ngựa du xuân lại khác, chúng thể hình cao lớn, bước chân ưu nhã, bộ lông mỹ lệ, quá đáng chút thậm chí còn có trang sức tinh xảo.

Con ngựa du xuân Lưu Triệt cưỡi tất nhiên là con tốt nhất, màu lông bạc khoác trên người, dưới ánh nắng óng lên như gấm lụa, cưỡi trên nó đã cảm giác cao quý hơn người một bậc.

Kim Nhật Đê ti tiện quỳ trên mặt đất, Lưu Triệt dẫm lên vai hắn nhẹ nhàng xuống đất.

“ Xin bệ hạ khai ân.”

Lưu Triệt cởi găng tay da dê mềm ra, hờ hững hỏi:” Chuyện gì?”

“ Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần được cầu học môn hạ Vệ tướng quân, nếu được cả đời không nuối tiếc gì nữa, thề chết báo ơn tri ngộ của bệ hạ.”

Lưu Triệt dừng bước:” Không phải ngươi đã vào thư phòng Vân thị học tập rồi sao?”

Kim Nhật Đê liên tục khấu đầu:” Xin bệ hạ ân chuẩn.”

Lưu Triệt bật cười hỏi Vệ Thanh cưỡi ngựa cùng mình:” Khanh thấy có khả năng không?”

Vệ Thanh lắc đầu:” Rất khó, chỉ cần nhìn mấy đệ tử của y là hiểu, Trương An Thế là do Trương Thang phó thác trước khi chết vậy mà cũng chỉ có thể tiến vào học đường Vân thị, nói gì tới người khác.”

Lưu Triệt gạt dương liễu, nhìn thuyền qua lại trên Vị Thủy:” Người khác thì chỉ muốn môn đồ khắp thiên hạ, y lại làm trái ngược.”

Bình Luận (0)
Comment