Lưu Triệt vì thân phận, đồng thời cũng vì có ân oán với Vân Lang, bởi thế nhiều việc hắn không hỏi, Vệ Thanh thì không cố kỵ nhiều như vậy, ông là trưởng bối: “ Thần từng hỏi Vân Lang, vì sao thà để không một viện lạc tốt nhất trong Thái học chứ không thu môn đồ. Y nói là bồi dưỡng gian nan, dạy ra ai là phải dùng vào việc lớn, nếu không thể thành tài, là nhục sư môn, cho nên không cần.”
Lưu Triệt chợt nhớ ra:” Cư Nhi cũng từng tới Vân thị một thời gian, có vào học đường không?”
“ Thường Sơn vương chỉ học nông học, học đường Vân thị mở rộng cửa với điện hạ, phàm là là học vấn muốn biết, Vân Lang sẽ chỉ dạy. Ở đạo nông học, điện hạ có cao luận làm người ta mở rộng tầm mắt.”
Lưu Triệt gật gù:” Việc trọng yếu trong thiên hạ, nông làm gốc, Cư Nhi có nhãn quang đấy.”
“ Thường Sơn vương thiên sinh thông tuệ, chỉ cần có danh sư chỉ điểm, không khó xuất sắc hơn người.”
Lưu Triệt nhìn Vệ Thanh:” Khanh đánh giá cao nó quá.”
“ Là ngoài sinh đích thân, sao không coi trọng.” Vệ Thanh chắp tay:
“ Đây là câu nói thật, ai cũng bị tình thân ràng buộc.” Lưu Triệt chỉ thuyền bè qua lại bên sông:” Đám Đổng Trọng Thư tiến ngôn, muốn mở khảo thí hồng nho bác học, ái khanh thấy chuyện kháo thí này có tìm được nhân tài cho Đại Hán ta không?”
“ Ý định thì tốt, nhưng thần e khó thi hành, bệ hạ ban ân tứ hải, một hai lần ân điển không ai phản đối, nếu biến thành thông lệ thì e rất khó.”
“ Cứ thử đi, nếu không thành bỏ cũng được.”
Vệ Thanh ngạc nhiên, Lưu Triệt xưa nay làm việc nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ tiến không lui, vậy mà lần này chưa bắt đầu đã tính đường lui:” Chỉ không biết bệ hạ chuẩn bị kháo thí võ thần ra sao?”
“ Tất nhiên là định đoạt trên chiến trường, lấy chặt đầu ít nhiều mà luận, mỗi cuộc chiến là một cuộc khảo thí.” Lưu Triệt cười lớn, nhảy lên một chiếc thuyền do A Kiều đứng ở mũi thuyền nghênh đón:
Vệ Thanh yên lòng hẳn, chỉ có chiến trường xưng hùng mới xứng làm tướng quân, đợi thuyền đi khuất tầm nhìn cũng nhảy lên ngựa dẫn thân binh phóng đi.
Chỉ có Kim Nhật Đê vẫn quỳ tại chỗ, trong lòng vô cùng thỏa mãn, hoàng đế không từ chối tức là đồng ý rồi.
Dắt ngựa du xuân của hoàng đế từng bước đi về Trường Môn Cung, bề ngoài của hắn cộng thêm con ngựa thu hút không ít ánh mắt người đi đường.
Một chiếc xe ngựa đen bốn bánh đi qua bên cạnh Kim Nhật Đê dừng lại, một thanh y tiểu tù dung mạo cực kỳ xinh xắn, đôi mắt linh hoạt mỉm cười vẫy tay với hắn.
Nữ tử như vậy Kim Nhật Đê thấy nhiều rồi, hắn thậm chí đoán được nữ chủ nhân trong xe càng xinh đẹp.
Hôm nay tâm tình rất tốt, Kim Nhật Đê có chút nhộn nhạo, giao ngựa du xuân cho xa phu, mình nhanh nhẹn chui vào xe ngựa.
Từ đây tới Trường Môn cung cần một canh giờ, về mặt thời gian, thế là đủ.
Ba mươi dặm đê sông gió mát lồng lộng, dương liễu đong đưa, chính là nơi quý phụ tới dạo chơi, cũng là nơi họ khoe nhan đấu sắc ...
Kim Nhật Đê chui vào xe ngựa, tức thì bị một thân thể láng mịn ôm lấy, vẻn vẹn dựa vào cảm giác đôi tay thuần thục nữ nhân, hắn biết đây là mỹ nhân, mỉm cười đè lên người nàng.
Một canh giờ trôi qua quá nhanh.
Mặc quần áo vào, Kim Nhật Đê nhìn đôi chủ tỳ mềm nhũn như bún nằm trên sàn xe, hài lòng vỗ bờ mông trắng như tuyết của các nàng rồi nhảy xuống xe.
“ Sau này còn có thể gặp lại lang quân không?” Giọng lưu luyến của phụ nhân từ phía sau truyền tới:
Kim Nhật Đê mỉm cười phong độ:” Ở trên con đường này, chúng ta có lẽ còn gặp lại.”
Đúng lúc này ở bên đường có người hô lớn:” Hắn tên là Kim Nhật Đê, là người tốt.”
Kim Nhật Đê phẫn nộ quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy Trương An Thế ngồi trên con ngựa cười lớn.
Cái chuyện vụng trộm này kỵ nhất là bị người ngoài nhìn thấy, quý phụ hét lên chui vào xe, cỗ xe mau chóng chạy biến mất.
“ Tất cả người sở hữu cỗ xe như vậy ít nhất là quan viên trên hai nghìn thạch, Kim Nhật Đê ngươi sau này phiền rồi.””
Kim Nhật Đê giang tay:” Gặp nhau hai đằng vui, chia tay chẳng hỏi tên, không phải quy củ trên con đường này là thế sao?”
Trương An Thế mỉm cười:” Nghe nói ngươi muốn giết Hồn Tà vương, vì sao chưa ra tay?”
Kim Nhật Đê mặt sa sầm:” Không biết Trương huynh nghe đâu chuyện hoang đường ấy, vì có Hồn Tà vương mà các bộ tộc ở Hà Tây mới được bảo toàn, Kim Nhật Đê mới có ngày hôm nay, sao lại đi giết Tháp Âm hầu?”
“ Được rồi được rồi, chúng ta nói thế là đủ, khi nào muốn giết Hồn Tà vương thì bảo với ta một tiếng, ta sẽ cung cấp cho ngươi chút tiện lợi.”
Hồn Tà vương tên là Hồn Tà, chữ vương đằng sau kỳ thực là do người Hán thêm vào, chứ nói theo người Hung Nô thì phải gọi là Hồn Tà thiền vu, hắn vốn là một tiểu thiền vu dưới trướng Đại thiền vu.
Thứ hạng của hắn ở vương đình Hung Nô không cao, vì thế lực quá lớn nên xưng hùng một thời.
Từ khi bị Hoắc Khứ Bệnh đưa tới Trường An, cuộc sống của hắn thay đổi lớn, được phong Tháp Âm hầu, ấp vạn hộ, hai nhi tử ân ấm giáo úy, năm nghìn giáp sĩ, xem như đó là vinh sủng vô song.
Huyện Tháp Âm ở Sơn Đông, thời Văn hoàng đế là nước Tế Nam, đến thời Cảnh hoàng đế do Tế Nam vương Lưu Ích tham dự loạn bảy nước, dẹp loạn xong, nước Tế Nam quay về làm quận Tế Nam.
Đây là vùng giàu có, tuy xa một chút, nhưng là phong thưởng tốt.
Hồn Tà vương không dám tới đất phong, hắn dâng tầu yêu cầu hoàng đế cho bố trí sản nghiệp ở Trường An, ở lại lâu dài, còn đồng ý giao huyện Tháp Âm cho quan phủ xử lý, chỉ cần thuế thu mỗi năm là đủ.
Lưu Triệt đồng ý, còn chuyên môn ban nơi ở tại Dương Lăng ấp, coi như ân thưởng vì hắn bỏ quyền quản ly đất phong.
Khi mới tới Dương Lăng Ấp, Hồn Tà vương hết sức cẩn thận, ước thúc tộc nhân nghiêm khắc, chỉ là người Hung Nô sống nghèo khó quen, đột nhiên từ thảo nguyên, sa mạc hoang vu tiến vào thành phố phồn hoa, làm sao giữ được mình.
Mới đầu mua bán còn biết trả tiền, lâu dần phát hiện người Hán bình thường rất sợ mình, vì thế tất nhiên bắt đầu làm sằn làm bậy ở Dương Lăng Ấp, chẳng mấy chốc khiến dân oán khắp nơi.
Bách tính đi tìm quan phủ tố cáo, quan phủ chỉ vỗ về, không xử lý người Hung Nô.
Áp bức sẽ sinh phản kháng, nhưng người Hung Nô ưu thế thể hình, đánh người Hán phải nuốt hận vào lòng, một người Hán không đánh lại một người Hung Nô, nhưng năm người đánh một thì người Hung Nô xui xẻo rồi, mà ở nơi này số lượng người Hán tất nhiên chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thế là về sau, người Hung Nô bị đánh thê thảm, xảy ra án mạng nhớ ra quan phủ, tới khóc lóc với quan phủ, quan phủ cũng xử lý tương tự.
Hai bên cứ vậy đánh nhau suốt nửa năm, quan phủ giữ thái độ chẳng bênh bên nào hết chỉ dùng toàn bộ tinh lực giám thị hai đám người này không cầm vũ khí đánh nhau là đủ, còn dùng quyền cước thì thoải mái.
Tiếp đó là người Hung Nô theo Hồn Tà vương ở Dương Lăng ấp cứ mất tích vô cớ, mới đầu chỉ có một hai người, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, tới mức mười mấy ngươi Hung Nô kết đội ra ngoài cũng không trở về.
Hồn Tà vương thấy sự thế đã vượt ngoài sự khống chế rồi, hắn biết người Hung Nô bị bắt đi ngoại trừ bị bán làm nô lệ thì không có khả năng nào khác.
Văn thư viết lên quan phủ nhiều vô số nhưng như đá chìm đáy biển, không còn cách nào khác, Hồn Tà vương mua một mảnh đất lớn ở Thượng Lâm Uyển dùng để bố trí tộc nhân.
Rời khỏi Dương Lăng ấp, chuyện tộc nhân mất tích dần lắng xuống.
Người Hung Nô ngoài trừ chăn thả gia súc thì không có kỹ năng kiếm sống nào khác, rồi không biết ai hiến kế Hồn Tà vương cho vay tiền.
Hồn Tà vương hiểu ở món này không thể chọi lại được được với Vân thị, Hàn thị, vì thế hắn cho vay tiền không lấy mưu lợi mục đích, chỉ cần có chút lợi tức nhỏ nuôi tộc nhân là đủ.