Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 863 - Q6 - Chương 010: Quân Tử Báo Thù.

Q6 - Chương 010: Quân tử báo thù. Q6 - Chương 010: Quân tử báo thù.

Lợi tức của Hồn Tà vương đưa ra không tới một thành.

Vì thế sau đợt gieo hạt mùa xuân, chuyện cho vay tiền của Hồn Tà vương hết sức hưng thịnh, thậm chí khiến sinh ý của Trương An Thế giảm mất hai thành.

Mất đi chút phân ngạch không hề gì, nhưng chết người nhất là Hồn Tà vương không có tiền, hắn chỉ có vàng bao năm cướp bóc vơ vét được từ thương cổ Hà Tây, đặc biệt là kim tệ Đại Tần, toàn bộ Đại Hán chỉ hắn là sỡ hữu nhiều vàng nhất.

Thương cổ vay được hoàng kim lãi suất thấp của Hồn Tà vương, chuyện đầu tiên phải làm là đi tìm Vân thị đổi tiền.

Đột nhiên Trường An có thêm bao nhiêu vàng, mà Phú Quý thành lại là nơi tích trữ tới ba thành vàng của toàn bộ Đại Hán, giá vàng tất nhiên sụt giảm, bị đả kích lớn nhất tất nhiên là các tiền trang như Vân thị, Hàn thị.

Nếu Hồn Tà vương ít ít vàng đã đành, thị trường còn tiêu hóa được, nhưng mà Trương An Thế thông qua nhiều con đường biết, vàng của Hồn Tà vương không hề kém số vàng cất giữ trong Phú Quý thành.

Thế thì kinh khủng rồi.

Nếu Hồn Tà vương tiếp tục cho vay vàng vô tội vạ như thế, thị trường tiền tệ hỗn loạn vừa mới được tiền trang liên kết ổn định lại sẽ lại loạn ngay, khi đó muốn vãn hồi còn khó hơn bội phần.

Nếu Hồn Tà vương là một tiền gia, hắn sẽ hiểu quy luật cho vay tiền cùng các loại học vấn trong đó, không liền một lúc phát ra nhiều hoàng kim như vậy, biện pháp lâu dài sẽ có lợi cho hắn nhất.

Chỉ tiếc là Hồn Tà vương đâu hiểu cái đó, thấy người ta ưa chuộng vàng của mình như thế, càng cho vay nhiều vàng, đổi lấy Vân tiền thuận tiện chi tiêu.

Trương An Thế phẫn nộ, đám người Hàn Trạch cũng phát cuồng, bọn họ không ít lần thúc giục quan viên có liên quan tới tiền trang góp lời với hoàng đế, để hoàng đế xử lý Hồn Tà vương.

Thế nhưng tấu chương dâng lên cũng chẳng thấy tăm tích gì, rõ ràng hiện giờ hoàng đế chưa có ý xử lý Hồn Tà vương.

Tiền gia không đợi được nữa rồi, cứ để tên khốn kiếp đó cho vay vàng không biết tiết chế như thế, giá thị trường sẽ loạn hết, phá hỏng chế độ lấy vàng bạc để cố định giá tiền mà bọn họ nỗ lực duy trì.

Những chuyện này Trương An Thế tất nhiên là sẽ không nói với Kim Nhật Đê.

Nếu như hoàng đế không cho người Hán đối phó với Hồn Tà vương, vậy liệu có thể lợi dụng Kim Nhật Đê đối phó với người Hung Nô không?

Hiện giờ không ai hiểu vì sao hoàng đế giữ Hồn Tà vương, lại còn hậu đãi hắn khiến người khác cũng chỉ có thể dùng lễ đối đãi với hắn.

Tiền trang là một cái ngành nghề cực kỳ bài ngoại, năm xưa Vân thị tiến vào đã phải bỏ vố số tâm huyết và nỗ lực, trải qua nhiều phen tranh đấu, nhường ra không ít lợi ích mới thành một phần trong đó.

Nay tiền trang liên thông mới chỉ là một cái mầm non yếu ớt, bị Hồn Tà vương tàn phá như vậy, bất kể thế nào cũng không giữ hắn được nữa.

“ Ta hận Hồn Tà vương là thật, vì sự phản bội của hắn khiến hệ Hưu Đồ vương của ta bị đồ sát, nếu có thể, ta ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng hận thì hận, ta sẽ không đối phó với Hồn Tà vương.” Kim Nhật Đê chải lông cho ngựa du xuân, cười khẩy trước kiến nghị của Trương An Thế:

“ Vì sao, đại trượng phu phải khoái ý ân cừu, chẳng lẽ ngươi muốn thấy kẻ thù sinh tử tiêu diêu khoái hoạt sống trên đời? Chẳng lẽ ngươi quên tộc nhân ngươi chết thế nào? Chẳng lẽ đêm đêm ngươi không nghe thấy lời kêu gào đòi báo thù của tộc nhân?”

Thấy hắn nói tới văng nước bọt, Kim Nhật Đê mỉm cười:” Không sao, ngươi Hán các ngươi chẳng phải có câu, quân tử báo thù mười năm không muộn, chẳng phải người Hán có câu đó à? Vậy đợi mười năm nữa hẵng tính, còn bây giờ ta thấy ngươi muốn giết Hồn Tà vương hơn ta, có khi ta chỉ cần đợi ngươi làm giúp là được.”

Trương An Thế nhảy lên ngựa:” Không thù không báo không phải người, ngươi cứ hoang dâm cho qua ngày đoạn tháng ở con đường này đi. Đúng là nhìn nhầm người, Hoắc Quang còn nói ngươi không tệ, giờ xem ra chỉ đến thế.”

Nói xong quất mạnh mông chiến mã phóng đi.

Kim Nhật Đê thấy lông ngựa du xuân đã mượt mà trở lại, sau đó dắt về Trường Môn cung.

Những lời của Trương An Thế chẳng khiến hắn động lòng, thậm chí còn xóa đi không ít thù hận với Hồn Tà vương.

Dọc con đường này, chẳng cần phải chuyên môn nhìn cũng thấy nô lệ Hung Nô đeo còng bận rộn trong đồng ruộng.

Mỗi lần tới con đường này, mỗi lần rong ruối trên thân thể nữ tử người Hán, hắn mới thấy mình là người Hung Nô thực sự.

………….. ……………….

Lên Thái Sơn dựng đồi đất làm đàn, báo công với trời, cổ xưa gọi là phong. Lên Thái Sơn làm đất, báo công với đất, cổ xưa gọi là thiện.

Thủy Hoàng đế năm hai mươi tám, hoàng đế tuần thị Thái Sơn, triệu tập bảy hai nho sinh đất Tề Lỗ thương lượng điển lệ phong thiện, để biểu thị mình làm hoàng đế là nhận lệnh từ trời cao.

Các nho sinh mỗi người ý kiến riêng, tuy có Âm Dương gia Trâu Diễn hiến ( Ngũ đức thủy chung) làm bằng cứ, nhưng không thể thuyết phục nho sinh thừa nhận Thủy hoàng đế là thiên tử.

Vì thế Thủy hoàng đế đuổi nho sinh ra dùng nghi thức tế tự của nước Tần, khắc bia ca tụng Tần đức, đó chính là Tần hoàng bia trứ danh.

Sau khi Thủy hoàng đế mất, Nhị Thế Hồ Hợi cũng đông tuần, lần nữa lên Thái Sơn, triệu tập danh sĩ thiên hạ, cũng muốn phong thiện Thái Sơn, đáng tiếc lúc này lòng người thiên hạ hoảng loạn, không ai hưởng ứng.

Bởi thế Nhị Thế đành khắc chiếu thư và tên tuổi coi như du ký.

Phong thiện Thái Sơn từ xưa đã là đỉnh cao cơ nghiệp của đế vương, vô số đế vương có chí truy cầu phong thiện Thái Sơn, khắc bia truyền công hậu thế.

Thủy hoàng đế dùng nho sinh phong thiện không được, ghi hận trong lòng, về Hàm Dương, thừa lúc Lý Tư đưa lời gièm pha, nhất thời nổi giận đốt sách chôn nho, khiến Nho gia đang ở đỉnh thịnh bị người người đuổi đánh.

Đổng Trọng Thư không phải nho sinh Tề Lỗ đầu óc cứng nhắc, khi hoàng đế lộ ý phong thiện Thái Sơn là ông ta tìm kinh điển lấy lý luận ủng hộ Lưu Triệt phong thiện Thái Sơn.

“ Tương truyền khi Tề Hoàn công hội chư hầu ở Thái Khâu muốn phong thiện, Quản Trọng nói : Thời cổ xưa phong thiện Thái Sơn có vạn người, nhưng Ngô Sở ký ghi lại có mười hai thôi, Vô Hoài phong Thái Sơn, Phục Hi phong Thái Sơn, Thần Nông phong Thái Sơn, Viêm Đế phong Thái Sơn, Hoàng Đế phong Thái Sơn, rồi tới Nghêu, Thuấn, Vũ, Thang, đó đều là thiên tử có đại công với thiên hạ mới được làm, ngài làm sao được làm?" Lưu Triệt tư lự nói:” Trẫm cho rằng câu đó là dùng với trẫm.”

Đổng Trọng Thư vội vàng nói:” Bệ hạ đánh bại Hung Nô, khiến chúng hoảng sợ chạy về bắc trốn, ngựa Hồ không dám qua Trường Thành, đó là công đức lớn, sao không thể phong thiện?”

“ Còn cổ nhân nói cũng có nhiều lời không thực, thời Vô Hoài thị, Phục Hi, Thần Nông, Viêm Đế, Hoàng Đế, Nghiêu Thuần Vũ Thang đều đã quá xa rồi, họ có phong thiện Thái Sơn không khó mà tra được, có lẽ là có, có lẽ là do tưởng tượng ra.”

“ Nếu như Thủy hoàng đế đã phong thiện Thái Sơn, bệ và và Thủy hoàng đế công nghiệp tương đồng, phong thiện là tất nhiên.”

Lưu Triệt xua tay:” Hoắc Khứ Bệnh từng nói, Hung Nô chưa diệt, chưa lập gia thất, một thần tử còn có hào ngôn như thế, trẫm sao không bằng? Chuyện này bàn sau.”

Đổng Trọng Thư cuống lên:” Hoắc thị trưởng tử nay đã tám tuổi.”

“ Đó là vì trẫm bắt hắn thành thân, không coi làm trài lời, chuyện này bàn sau, khanh lui đi.”

Còn nghĩ rằng hoàng đế lấy lui làm tiền, muốn thần tử khuyên gián nhiều lần mới tiếp thụ, Đổng Trọng Thư đã tức tốc nghĩ lời khuyên gián, nhưng thấy sắc mặt hoàng đế kiên định, tựa hồ thực sự hạ quyết tâm, thở dài lui ra, thấy chuyện này cần tìm Vân Lang thương lượng.

.....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment